Edit: Kim
Đi vào thế giới này, Nam Chi mắc nghẹn đến mức phát hoảng, cô muốn thoải mái nói chuyện, thoải mái ca hát!
Cũng muốn được thoải mái chạy nhảy, tuy rằng biệt thự rất rộng, sân cũng rất lớn, nhưng cũng không lớn bằng rừng cây được.
Điều này khiến Nam Chi hoảng sợ.
Cô thật muốn trở lại làm người rừng.
Nam Chi nghe xong câu chuyện này, liền cảm thấy đi theo cha mẹ có chút nguy hiểm, ừm, đi theo bà nội là tốt nhất.
Nam Chi ngây thơ chất phác bò lên trên ghế xe, ngồi bên cạnh bà nội, Lục phu nhân nói với tài xế: “Lát nữa đến cửa hàng 4S mua một chiếc ghế trẻ em.”
Tài xế đáp: “Vâng.”
Nam Chi ghé vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, Lục phu nhân chỉ xuống mặt đường nhựa, nói với Nam Chi: “Đây là đường cái, thứ chúng ta đang ngồi gọi là ô tô.”
Nam Chi gật đầu, nỗ lực nói chuyện: “Xe, xe, ngựa, đường.”
“Ha ha, cục cưng của bà nội thật là thông minh.” Lục phu nhân cũng không ghét bỏ việc đứa trẻ chỉ nói được từng chữ một, tốt xấu gì cũng có phản ứng, có thể nói được, khẳng định cổ họng không có vấn đề gì.
Chủ tịch mang theo một đứa trẻ đi làm, điều này đã khơi dậy sự tò mò của tất cả các nhân viên.
Văn phòng của Lục phu nhân rất lớn, cũng đủ cho đứa trẻ chơi đùa, bà bật phim hoạt hình cho đứa trẻ xem, lại nhờ trợ lý mang tới mấy món đồ chơi.
Khối lượng công việc mỗi ngày của Lục phu nhân rất lớn, một khi đã bắt tay vào làm thì không thể dừng lại được.
Nam Chi chơi đồ chơi, xem phim hoạt hình, thỉnh thoảng lại mang đồ ăn vặt tới đút cho bà nội.
Lục phu nhân há miệng ăn xong rồi, Nam Chi cười tủm tỉm, lại ngoan ngoãn ngồi sang một bên.
Phàm là nhân viên bước vào văn phòng đều không khỏi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ này, có người thấy Nam Chi đáng yêu, còn trêu chọc một hai câu.
Nhưng Nam Chi chỉ cười mà không nói lời nào, khiến mọi người đều biết đứa trẻ này còn chưa thể nói chuyện.
Nói không chừng là không thể nói được!
Lục Tấn cầm văn kiện tới văn phòng chủ tịch, nhìn đến con gái, bước tới ôm đứa trẻ vào lòng.
Lục Tấn nhìn mẹ còn đang bận rộn ở bên kia, tiến đến thì thầm vào tai con gái: “Quan Quan, mẹ với bà nội đang cãi nhau.”
Trong lòng Nam Chi ừm một tiếng, bình thường mà!
Giữa con người với nhau, có thích và không thích lẫn nhau.
Lục Tấn gắp một chút đồ ăn vặt nhét vào trong miệng con gái, “Cha không muốn thấy bọn họ ầm ĩ như vậy, quá khó xử, Quan Quan, con có biện pháp nào dỗ dành mẹ và bà nội không."
“Y!” Nam Chi quay đầu lại, dùng vẻ mặt một lời khó nói hết mà nhìn cha, sau đó quay đi xem hoạt hình, không hề để ý tới Lục Tấn.
Lục Tấn:???
Đứa nhỏ này là có ý gì?
Lục Tấn còn nói thêm: “Giúp cha đi mà.” Có đứa trẻ ở giữa xoa dịu, vợ và mẹ hắn sẽ không đối chọi gay gắt như vậy nữa.
“Việc của mình thì tự mình làm.” Nam Chi khoa chân múa tay ra một câu.
Cô vẫn còn là một đứa trẻ, không làm được loại chuyện phức tạp như vậy, quan hệ giữa mẹ và bà nội phải nói là vô cùng phức tạp, cô chỉ là một đứa trẻ thôi!
Bảo bảo, bảo bảo, cô chỉ là một bảo bảo!
Cha, cha tỉnh táo một chút đi!
Lục Tấn thở dài, xoa đầu con gái, lại nhỏ giọng nói: “Chờ tan tầm cha với con đi chọn quà, chọn quà cho bà nội với mẹ con.”
Không đi, không đi!
Nam Chi lắc đầu, cô mới không đi cùng cha đâu, vạn nhất bị đâm chết thì phải làm thế nào bây giờ!
Ah!
Người lớn các người có biết là, chuyện của mình thì phải tự mình làm hay không!
Chúng tôi chỉ là trẻ con không thể làm được!
“Con đó nhóc con này~” Lục Tấn thật bất đắc dĩ, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không biết nên xử lý loại chuyện này như thế nào.
Điều đau đớn nhất trên đời là thay đổi người khác, cũng là thay đổi chính mình.
Hắn phải làm thế nào mới có thể khiến mẹ và vợ sống trong hòa bình, bớt khắc khẩu lại được đây, hắn bị mắc kẹt ở giữa thật sự rất khó khăn.
“Đã ký rồi, mang đi đi.” Lục phu nhân nói với con trai, Lục Tấn chỉ có thể cầm văn kiện rời đi.
“Có đói bụng không, bà nội đưa cháu đi ăn cơm trưa.” Lục phu nhân nói với cháu gái.
Nam Chi gật đầu, được bà nội dẫn tới nhà ăn của công ty, đồ ăn rất phong phú, Nam Chi nhìn mà cảm thấy vô cùng vui vẻ, muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia.
Trong lòng cô thầm tính toán, không biết phải mất bao lâu mới có thể ăn thử hết các món ăn ở căng tin một lượt.
Nam Chi vẫn chưa hồi phục tinh thần từ thế giới trước, nhìn thấy đồ ăn thì phản ứng đầu tiên chính là muốn ăn, ăn thật no.
Di chứng của đói khát!
Buổi tối sau khi tan sở, Lục Tấn đến đón con gái: “Mẹ, con đưa con bé về.”
Đưa đứa trẻ cùng đi mua sắm, có thể lấy danh nghĩa là đứa trẻ chọn, hai người nhận lấy, có thể giảm bớt được không khí căng thẳng trong nhà.
Cha đến, cha đến, mang theo thần chết đến đây!
Nam Chi mạnh mẽ trốn ở phía sau bà nội, gắt gao ôm chặt lấy chân bà, trong miệng liên tục nói: “Không, không…”
Lục Tấn:???
Đứa trẻ này làm sao vậy?
Không thể giúp đỡ thì đừng kéo chân sau chứ?!
Lục Tấn cảm thấy cuộc sống của mình thật sự là muốn sụp đổ?!
Lục phu nhân nhíu chặt mày, nhìn con trai, lại nhìn cháu gái nhỏ, sốt ruột nói: “Được rồi, cứ để đứa trẻ về với mẹ đi.”
“Được.” Lục Tấn lại cũng không thể đoạt lấy đứa trẻ, nói với Nam Chi: “Đợi về nhà rồi cha làm kỵ mã cho con cưỡi.”
Nam Chi gật đầu, được nha, được nha, cưỡi ngựa cưỡi ngựa!
Ở nhà, Nam Chi sẽ không sợ bị xe đâm, có thể ở cùng cha.
Sau khi Lục Tấn đi rồi, Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu thấy bà nội đang nhìn mình chằm chằm, lại mỉm cười ngọt ngào với bà.
Lục phu nhân cũng cười, nhưng giữa mày có chút ngưng trọng, bế đứa trẻ lên xe.
Trên xe, Lục phu nhân xoa đầu đứa trẻ, hỏi: “Cục cưng không thích cha sao?”
Nam Chi nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi, cảm nhận một hồi, lắc đầu, cô không biết!
Em Lục cũng không biết, chỉ là có chút sợ cha mẹ.
Lục phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, thần sắc suy tư, cuối cùng cũng không nói gì.
Hai bà cháu về đến nhà, Quan Hinh không nhìn thấy Lục Tấn đâu, môi mấp máy, cô do dự, lại do dự, rốt cuộc vẫn hỏi Lục phu nhân: “Mẹ, Lục Tấn đâu rồi, sao còn chưa về nhà?”
Lục phu nhân thản nhiên nói: “Không biết.” Thật sự là không biết!
Nhưng Quan Hinh lại cảm thấy là mẹ chồng không muốn nói cho mình biết, chỉ có thể liên tục gọi điện thoại, nhưng vẫn không bắt máy, điều này khiến Quan Hinh thật nôn nóng mà đi đi lại lại trong phòng khách.
Lục phu nhân chỉ tùy ý liếc nhìn một cái, lại nhìn cháu gái đang nép vào trong lòng mình, bà chỉ vào nội dung trên bức ảnh, dạy cháu gái nhận biết đồ vật.
Còn tưởng rằng yêu nhiều lắm, mới chỉ muộn có một tiếng, đã nôn nóng thành cái dạng này.
Yêu thì có thể có yêu, nhưng độ tín nhiệm lại không đạt tiêu chuẩn.
Quan Hinh đắm chìm trong cảm xúc và suy nghĩ của riêng mình, tự nhiên là không thể quan tâm đến con của mình.
Bây giờ thì Lục phu nhân đã hiểu tại sao đứa trẻ lại biến thành cái dạng này, ở dưới một mái nhà, nhưng lại không có nhiều thời gian ở bên nhau.
Đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của bọn họ, lại giống như bọn họ ăn cơm, hấp thụ tinh hoa, thải ra cặn bã.
Ở lúc Quan Hinh không thể khống chế được cảm xúc của mình thêm nữa, rốt cuộc Lục Tấn cũng đã trở về, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, che khuất cả gương mặt.