Edit: Kim
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, chuyện linh dịch đã giải quyết xong, ta cũng không chết, có phải chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi không, ta không thích nơi này.”
Hệ thống: “Chờ một chút, rất nhiều chuyện còn chưa giải quyết, ví dụ như Hiền phi.”
“Trong cốt truyện, Thi Bội Nhu liên tiếp sinh ra mấy hài tử, có cả trai lẫn gái, hơn nữa một đám đều vô cùng khỏe mạnh, chính là tồn tại độc nhất vô nhị trong hậu cung.”
“Sau đó, hậu cung cũng chỉ có hài tử của Thi Bội Nhu, cho dù sau này có phi tần mang thai, nhưng nói chung đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, Thi Bội Nhu kia độc sủng, luôn có người nhìn không thuận mắt mà ra tay với con vua.”
“Một số phi tần tốt một chút cũng bị kéo vào tội danh mưu hại long tự, bao gồm cả Hiền phi.
Hiền phi đã từng được hưởng lợi từ hài tử, biết rất rõ tầm quan trọng của hài tử đối với Huệ Đế, chà đạp hài tử để tranh sủng, hài tử không còn, Hiền phi liền hối hận đau lòng.
Xuất phát từ tình mẫu tử với con mình, phải báo thù cho nữ nhi, sau đó liền đi hãm hại con của người khác, kết cục tự nhiên sẽ không thể tốt đẹp.”
“Ngay cả khi không có linh dịch, Hiền phi cũng sẽ ra tay mưu hại con nối dõi, không phải hài tử của Thi Bội Nhu, cũng sẽ là hài tử của phi tần khác, ngươi cùng Hiền Phi gắn liền với nhau, Du Ninh dâng ra đồ quý giá, chính là để ngươi thay nàng làm được kết quả tốt nhất.”
Nam Chi:??
Phiền muộn!
Cô đột nhiên nhớ tới trước đây xem trong điện thoại di động, sư tử sẽ cắn chết con non không phải là con của mình, việc tương lai Hiền phi làm, thật giống với sư tử.
Nếu nàng thật sự hại chết những hài tử khác, khả năng Hiền phi sẽ bị xử tử.
Mẫu phi của cô bị xử tử?
Nam Chi suy nghĩ về mẹ mình một chút, cô không có cách tiếp thu được.
Nam Chi đột nhiên ôm lấy Hiền phi đang tức giận vì vinh sủng mà Huệ Đế ban cho Thi Bội Nhu, “Mẫu phi, nương, không cần tức giận, người còn có con.”
Không cần tức giận?
Nam Chi cảm thấy cô phải nói những lời như vậy thật là nhiều, không phải khuyên phụ hoàng bớt giận, cũng là khuyên mẫu phi bớt giận, cô thật bận rộn!
Sao các người lại thích tức giận như vậy, khó hiểu!
Thân thể Hiền phi run lên nhè nhẹ, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi: “Phụ hoàng con vì cái gì lại yêu thích nàng ta tới như vậy.”
Nam Chi cau mày, muốn an ủi mẫu phi, “Không phải là mẫu phi không tốt, là phụ hoàng, phụ hoàng là đồ củ cải lớn.”
Hiền phi:……
Đừng nói bừa chứ.
Hiền phi đột nhiên liền mất hứng, “Con cũng đừng nói những lời này trước mặt phụ hoàng, chọc hắn tức giận người xui xẻo chính là chúng ta.”
Nam Chi nói: “Mẫu phi, chúng ta như vậy khá tốt, có rất nhiều đồ ăn, có thể ăn uống no đủ, bên ngoài hoàng cung còn có rất nhiều người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải ăn thịt người.”
Hiền phi kinh ngạc, “Làm sao mà con biết được?”
Đôi mắt Nam Chi xoay chuyển, chính là không muốn đối mặt với ánh mắt của Hiền phi, “Đương nhiên là nghe cung nữ, thái giám nói, con nghe trộm được, thái giám trong cung chính là do người nhà nghèo khổ bán đi, bán vào trong cung.”
Đương nhiên không phải nghe cung nữ thái giám nói, mà là hệ thống ca ca nói cho cô.
Trên thực tế hệ thống bị đứa trẻ hỏi nhiều đến mức bực mình, luôn luôn hỏi, vì sao hoàng đế lại có nhiều phi tử như vậy, vì sao nam nữ bất đồng, vì sao, vì sao…
Hệ thống nói giản lược cho đứa trẻ về xã hội phong kiến, sức sản xuất thấp, người tế quỷ thần, giết nô lệ, giết bá tánh, giết quý tộc thành Mãn Hán.
Các loại tai nạn dịch bệnh, cái lạnh buốt giá của kỷ băng hà, nạn châu chấu, tất cả đều làm rung chuyển đến cuộc sống của bá tánh, nạn đói kéo dài, con người trở thành thức ăn.
Ngay cả việc ăn thịt người cũng có một bộ quy tắc đạo đức. Ăn người mình quen biết chính là không có đạo đức, người không quen biết chính là có thể ăn, không có cảm giác gì cũng giống như việc ăn một con khỉ.
Người cổ đại không muốn rời xa quê hương, nhất là vào những năm thiên tai, tức là có khả năng bị ăn thịt cao.
Người xuyên không nhìn người cổ đại giống như nhìn một con khỉ hình người, người cổ đại nhìn người xuyên không giống như người có thể nhìn thấu mọi việc.
Trong điều kiện như vậy, giai cấp đặc quyền có tài nguyên đương nhiên được quyền có nhiều nữ nhân, sinh ra nhiều con nối dõi, ở thời điểm tất yếu, dâng chính con của mình cho quỷ thần, càng là thể hiện tâm ý, cho nên hậu cung của hoàng đế có 3000 giai lệ là chuyện hết sức bình thường.
Đều không giống như người hiện đại, nói gì đến chuyện nam nữ.
Hệ thống không chỉ kể chuyện, mà còn chiếu ra, cảnh tượng đó vô cùng sợ hãi, hết miếng xương này đến miếng xương khác được vớt ra khỏi nồi, trên mặt đất luôn có những mảnh xương trắng vương vãi.
Nam Chi bị hệ thống miêu tả cảnh tượng bên ngoài cung làm cho sợ hãi, phải tự mình gọi hồn mình lại, tự trấn an mà vỗ lên lồng ngực mình, “Nam Chi đừng sợ, Quý Nam Chi không sợ, Chi Chi không sợ chút nào.” Buổi tối vẫn gặp ác mộng.
Đối lập hoàn toàn như vậy, Nam Chi cảm thấy cuộc sống trong cung quả thực chính là chốn thần tiên, có ăn có uống, gió thổi không đến, mưa xối không đến, còn có người chăm sóc mình, thật tốt đẹp!
Được ở một nơi tốt đẹp như vậy, cùng mẫu thân ở bên nhau, sau đó lớn lên, thật tốt.
Mẫu phi làm chuyện xấu, cô sẽ không bị giết, đáng sợ nhất là bị đuổi ra khỏi hoàng cung, cô lớn lên đáng yêu như vậy, nhất định sẽ bị ăn luôn.
Nam Chi an ủi mẫu thân: “Mẫu phi, phụ hoàng cũng thích người, nhưng lại càng thích Thi tần nương nương hơn, nhưng con không giống vậy, con thích người hơn, sẽ không thích Thi tần nương nương nhiều như vậy.”
Hiền phi thở dài, tiểu nha đầu thì biết cái gì, nhưng ở trong âm thanh non nớt của trẻ con, Hiền phi cũng không còn tức giận như vậy nữa.
“Con có muốn có một đệ đệ không?” Hiền phi hỏi nữ nhi.
Nam Chi a một tiếng, “Con muốn, có đệ đệ con sẽ rất vui, nhưng sinh bảo bảo rất đau, con không muốn mẫu phi phải đau như vậy.”
Từng thấy qua Triệu thải nữ cùng Thi tần sinh hài tử, Nam Chi biết một nữ tử sinh con rất đau đớn, đem bụng mổ ra, lấy con ra ngoài.
Trên bụng của mẹ cũng có một vết sẹo vì như vậy.
Hiền phi nghe nữ nhi nói chuyện, trong lòng dịu xuống, “Nếu tâm của phụ hoàng con có thể đặt ở chỗ chúng ta thì thật là tốt.”
“Sao có thể, hậu cung có nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, mẫu hậu, Thục phi nương nương, Thi tần nương nương……” Nam Chi đếm đầu ngón tay, “Trái tim phụ hoàng không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa phụ hoàng còn luôn bận rộn công việc, cũng muốn cho bên ngoài hoàng cung không phải ăn thịt người, không để người bên ngoài phải đói bụng, rất bận.” Hệ thống ca ca nói, đây là trách nhiệm của bậc đế vương anh minh.
“Mẫu phi, trái tim của ta đều hướng về người, chỉ có người.”
Hiền phi:!!!
Hiền phi hít sâu, “Không phải con luôn đi tìm phụ hoàng sao, như thế nào trong lòng chỉ có một mình ta được.”
Nam Chi lại nói: “Không giống nhau, phụ hoàng sẽ là phụ hoàng của rất nhiều người, nhưng mẫu phi, người là mẫu phi của một mình con, mẫu phi duy nhất, mẫu phi, con yêu người.”
Vẻ mặt Nam Chi trong sáng thuần khiết, cái miệng nhỏ nhắn hùng hổ nói ra lời càn rỡ, trong trẻo nóng bỏng, không có tạp chất, cô dùng đôi mắt trong veo mà nhìn Hiền phi, cầm tay nàng, dùng mặt cọ, tràn đầy quyến luyến: “Mẫu phi.”
Tay Hiền phi co rúm lại một chút, cảm nhận được da thịt non mềm của nữ nhi, nội tâm phức tạp cơ hồ bao phủ lấy nàng, nước mắt nàng vô thức chảy ra.
“Mẫu phi không khóc, Du Ninh yêu mẫu phi.” Nam Chi cảm thấy hiện tại mình giống như Du Ninh, trái tim chua sót thắt lại, căng đầy.