Edit: Kim
Hiền phi ôm hài tử, vùi mặt vào trong ngực đứa trẻ, “Trong lòng mẫu phi thật cao hứng.”
“Mẫu phi cao hứng, con cũng cao hứng.” Nam Chi tự nhiên nói.
Hiền phi lau nước mắt, khôi phục lại bộ dáng bình thường, nhẹ nhàng chọc chọc chán cô, “Con cứ nói mấy lời hay ho dỗ ngọt ta.”
Nam Chi sốt ruột: “Không phải dỗ ngọt, chính là sự thật, mẫu phi lắng nghe trái tim con, tâm tư của con thật sự là như vậy.”
“Phụt……” Hiền phi cười ra tiếng, mặt mày ôn nhu, vuốt đầu nữ nhi, “Mẫu phi biết rồi.”
“Mẫu phi, con muốn cùng người ngoắc tay.” Nam Chi rúc vào trong lòng Hiền phi, nhìn sắc mặt của mẫu phi, mở miệng nói: “Mẫu phi, chúng ta không cần làm tổn thương các bảo bảo khác được không, nếu có một ngày con cũng bị người khác làm tổn thương, mẫu phi cũng sẽ đau lòng."
“Cái gì, con đang nói cái gì?” Hiền phi thiếu chút nữa đem củ khoai nóng trong ngực ném xuống, nàng dùng ánh mắt không nói nên lời nhìn nữ nhi, nôn nóng hỏi: “Con đang nói gì vậy, còn nhỏ cũng không nên nói nhảm, nếu để người khác nghe thấy, hai chúng ta đều không thể sống yên ổn.”
Nam Chi nghiêng đầu nói: “Con nghe người ta nói, các nương nương trong cung đều không thích hài tử do người khác sinh, không thích liền làm cho biến mất.”
“Không thể nào, ta sẽ không làm những chuyện như vậy.” Hiền phi hít sâu, “Hơn nữa mọi người cũng không ghét hài tử, nếu ghét hài tử, vì sao lại phải nỗ lực muốn sinh, con thấy đúng không.”
“Về sau không được nói bậy như vậy, càng không thể nói trước mặt phụ hoàng, bằng không phụ hoàng sẽ chán ghét chúng ta, không tới gặp chúng ta nữa.”
Nam Chi liên tục gật đầu, lục lạc trên đầu va chạm phát ra âm thanh thanh thúy, “Được, mẫu phi, con sẽ không nói, không nói với người khác, cũng không nói với phụ hoàng, mẫu phi không cần làm hại các bảo bảo khác, chúng ta ngoắc tay.”
“Được, về sau không được nói bậy như vậy nữa.” Hiền phi chỉ có thể làm trò ấu trĩ để đảm bảo với nữ nhi.
Nam Chi gật đầu, “Con không nói bậy, mẫu phi cũng muốn làm như vậy.”
Hiền phi nhìn nữ nhi ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng thở dài một hơi, cố gắng chịu đựng đi, đặc biệt là trong hậu cung đã có mấy cái phi tần mang thai.
Hiện tại nàng cầm quyền quản lý hậu cung, thật đúng là không thích hợp ra tay, không riêng gì không thể làm cái gì, còn phải chiếu cố cho bọn họ thật tốt, không để các nàng xảy ra chuyện.
Hiền phi đột nhiên có thể lý giải cảm nhận của Hoàng Hậu.
Chuyện linh dịch đã giải quyết, mỗi ngày Nam Chi liền theo sau Hiền phi, Hiền phi làm công vụ, cô cầm bút vẽ loạn bên cạnh, khuôn mặt đen xì mà cười với Hiền phi.
Cùng Hiền phi đi chiếu cố phi tần sinh nở, trong cung lại có thêm mấy hài tử, có đệ đệ, có muội muội…
Mà Nam Chi là lớn nhất, là đại tỷ, trong lòng Nam Chi liền nảy sinh cảm giác trách nhiệm, cô là tỷ tỷ đó nha…
Hài tử trong cung ngày một nhiều, hài tử của Thi Bội Nhu không còn đặc biệt như vậy nữa, hơn nữa mấy hài tử kia đều rất khỏe mạnh.
Thi Bội Nhu có vui không thì không biết, nhưng Huệ Đế vô cùng vui vẻ, rốt cuộc con nối dõi cũng trở nên phồn vinh, thật không dễ dàng, trong lòng Huệ Đế cảm thán, quyết định tổ chức một buổi dạ yến Tết nguyên đán, dành cho hoàng thân quốc thích thật lớn.
Trời bắt đầu đổ tuyết, toàn bộ cung điện phủ một màu trắng, những cành hoa mận hé nở kiêu hãnh, màu đỏ tươi càng tô thêm cho bầu không khí vui vẻ trong cung điện.
Tông thất, vương tử, các đại thần cùng cáo mệnh, nữ quyến đều lục tục tiến vào cung, tốp năm tốp ba đi cùng một chỗ nói chuyện với nhau, có người sắc mặt đạm nhiên, có người khó chịu, còn có một số lão thần cũng có mặt.
Trong đó có một nam tử tướng mạo phong nhã, mặc áo choàng họa tiết da trăn, phong thái thanh tao, ưu nhã mà sắc bén, mọi người đi qua đều hướng hắn hành lễ, “Ninh Vương vạn phúc.”
Ninh Vương cười gật đầu, biểu tình ôn hòa, cùng mấy đại thần cùng nhau vào điện, dựa theo vị trí nhất nhất ngồi xuống.
Nam Chi bị mẫu phi nắm vào cung điện, cô một thân quần áo đỏ rực, cười rạng rỡ giống như đứa trẻ trong bức tranh chúc tết, ngồi bên cạnh Hiền phi, nhìn cung điện vô cùng náo nhiệt, thật nhiều người nha!
Mỗi người đều ăn mặc thật hoa lệ, cung điện trống trải rộng lớn lúc này đã chật ních, một luồng hơi nóng thơm ngát lan tỏa khắp cung điện.
Đôi mắt Nam Chi nhìn nam tử phía đối diện, liền không rời mắt được, bởi vì hắn quá đẹp, một loại đẹp khiến Nam Chi khó có thể hình dung.
Ninh Vương thấy chất nữ nhìn mình chằm chằm, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười ôn hòa, lấy túi thơm đưa cung nhân mang tới cho Nam Chi.
Hiền phi nói với Nam Chi: “Mau cảm ơn Ninh Vương thúc.”
Ninh Vương?
Hắn chính là Ninh Vương sao!
Lớn lên đẹp như vậy, nhưng nghĩ đến hắn chính là người nói phụ hoàng đoạn tử tuyệt tôn, cũng không cảm thấy đẹp như vậy nữa.
Nam Chi nãi thanh nãi khí nói: “Cảm ơn Ninh Vương thúc.” Hiện tại cô năm tuổi, mỗi lần ăn tết đều có thể nhận lễ vật, cho nên cô vô cùng thản nhiên nhận lấy.
Lúc trước đều chưa từng được tham gia yến hội, nhưng năm nay, phụ hoàng để cho những người có hài tử có thể tham gia.
Các phi tử ôm hài tử tham gia yến hội, nhưng hài tử còn nhỏ, không phải đứa này khóc, cũng là đứa kia gào, hết đợt này đến đợt khác, không bao giờ ngừng, toàn bộ cung điện đều tràn ngập tiếng hài tử khóc nháo, gà bay chó sủa, khiến cho sắc mặt các đại thần quả thực một lời khó nói hết.
Nam Chi từ ghế trên trượt xuống, chạy đến trước mặt một phi tử, trấn an muội muội đang khóc thút thít: “Muội muội đừng khóc, đừng khóc.” Còn cầm một ít đồ chơi nhỏ dỗ dành hài tử, lại đi đến trước mặt đệ đệ đang nắm chặt tay khóc thút thít: “Đệ đệ đừng khóc…”
Cô giống như ong mật chăm chỉ trấn an đệ đệ muội muội, nhưng đệ đệ muội muội không cho cô chút mặt mũi nào, còn gào khóc to hơn, khiến các đại nhân trong cung điện đều đau đầu đến mức phải dùng tay xoa mày.
Người lớn luôn bị tiếng khóc của hài tử làm trở nên bực bội, không thể làm ngơ, hơn nữa có phải vài đứa đâu, quả thực là công kích tinh thần.
Hài tử của Thi Bội Nhu đã được hơn một tuổi, tràn đầy tinh thần tò mò nhìn xung quanh, những hài tử khác còn đang oa oa khóc, mà hắn lại xoay tròn mắt, nhìn khắp nơi, vừa nhìn đã thấy đây là một hài tử lanh lợi, hơn nữa lá gan cũng lớn, có vẻ thực đặc biệt.
Ninh Vương kêu người hầu bên người mang một cái cái túi thơm tới cho hài tử bên kia, Thi tần có chút kinh ngạc nhìn về phía Ninh Vương, Ninh Vương ôn tồn lễ độ đối với Thi Bội Nhu gật gật đầu, trong mắt như có mảnh vụn ánh sáng, như hòa như chứa cả bầu trời sao trong đó, sáng rực rỡ, chi lan ngọc thụ, mỉm cười như ánh trăng.
Huệ Đế cùng Ninh Vương là huynh đệ, nhưng hai người hoàn toàn bất đồng, Huệ Đế tàn bạo tà ác, Ninh Vương ôn hòa lịch sự, tao nhã chiêu hiền đãi sĩ.
Thi Bội Nhu gật đầu với Ninh Vương liền rời mắt, nàng là phi tử của hoàng đế, không thể có liên quan gì đến Ninh Vương, sở dĩ nhận lễ vật, là bởi vì hắn cũng tặng cho tiểu công chúa.
Dường như nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Thi Bội Nhu, Ninh Vương nhíu mày, chỉ bưng tách trà lên uống cạn, vẫn là bộ dáng chi lan ngọc thụ, nhưng Thi Bội Nhu lại nhìn ra một cổ cảm giác ảm đạm.
Loại cảm giác này làm Thi Bội Nhu hãi hùng khiếp vía, Ninh Vương này là có ý gì?
Nàng tiếp xúc với Ninh Vương rất ít, ở bữa tiệc đầy năm của hài tử, lúc ấy bất quá cũng chỉ chào hỏi qua, nàng là phi tử của hoàng đế, trên danh nghĩa mà nói, nàng vẫn là tẩu tử.
Nếu để hoàng đế biết được, nàng sẽ không sống nổi.