Editor: Uyên
Tin quân Nhật rút lui chấm dứt chiến tranh rất nhanh đã truyền khắp nơi, cả nước trên dưới đều ăn mừng.
Lê Tử Ngôn đứng bên cạnh đài phát thanh, mỉm cười nhưng nước mắt lại chảy xuống.
Kết thúc rồi, mọi chuyện đã kết thúc.
Lê Tử Ngôn nắm lấy sợi dây đỏ trên cổ tay mình, nước mắt chảy xuống không kìm được để lại vết tối màu trên trường sam.
Mấy người hầu định đi lên an ủi nhưng chính mình cũng không ngăn được chỉ có thể ôm nhau khóc.
"Về đi, em đang chờ anh..." Lê Tử Ngôn vừa khóc vừa cười, giờ phút này tất cả tình cảm đã đong đầy trong lòng.
Phương Nam và phương Bắc đã chia biên giới, Hàn Tri Dao phải xử lý vài chuyện vặt nên chưa xác định được thời gian quay về, nhưng lúc này trong dinh thự Đại Soái đã bừng lại sức sống, không khí náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, mỗi người đều khoác lên mình bộ quần áo tươi sáng.
Trong ngoài tỉnh thành càng sôi nổi hơn, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười nhẹ nhõm.
"Ngài Ngôn! Ngài Ngôn!" Lê Tử Ngôn đang đi dạo trong sân chợt nghe thấy tiếng gọi hưng phấn của quản gia, trong lòng cậu nhảy dựng, nâng vạt áo trường sam nhanh chân đi lên phía trước.
"Quản gia, là...là đại soái?"
Hai mắt quản gia rưng rưng không nói nên lời, chỉ có thể run tay liên tục gật đầu.
Lê Tử Ngôn tưởng rằng lúc Hàn Tri Dao về mình sẽ vui mừng ra đón đầu tiên, cậu thậm chí còn nghĩ mình sẽ kìm chế tình cảm và kích động của mình không để người khác hiểu lầm.
Nhưng bây giờ khi tất cả thật sự xảy ra, Lê Tử Ngôn mới biết mọi dự đoán cũng chỉ là cậu cho vậy.
Cậu ngây ngốc đứng đó không nhúc nhích, không biết đi đâu, đầu óc trống rỗng.
"Tử Ngôn."
Giọng nói quen thuộc xuất hiện ở phía trước, Lê Tử Ngôn cứng người, ngẩng đầu lập tức thấy được dáng người vừa quen vừa xa lạ.
Vẫn cao lớn đẹp trai như trước, đôi mắt vẫn giống như trước kia, rõ ràng luôn nghiêm nghị nhưng lại dành tất cả sự dịu dàng cho cậu.
Tay Lê Tử Ngôn run rẩy, há miệng một câu cũng không nói được, nước mắt rơi đầy dưới đất.
Một giây sau, cậu đã được người đó ôm chặt vào lòng.
"Đừng khóc, anh đã về, anh về rồi."
An ủi người yêu là chất xúc tác tốt nhất, nỗi nhớ nhung im lặng suốt hai năm nay bùng lên, Lê Tử Ngôn giơ tay ôm chặt người trước mặt, lại sợ đụng vết thương của đối phương nên không dám dùng sức.
Cả người vùi vào trong lòng đối phương nhỏ giọng khóc nức nở, nước mắt thấm ướt cổ áo người kia.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tiếng khóc dần lớn hơn cuối cùng không quan tâm hình tượng biến thành tiếng gào khóc. Mấy năm suy sụp, mấy năm nhớ nhung, mấy năm lo lắng, rốt cục được thể hiện qua từng dòng nước mắt.
"Xin lỗi em, đừng khóc, anh về rồi, sau này sẽ không làm em lo lắng nữa." Hàn Tri Dao chỉ cảm thấy những giọt nước mắt này rơi vào trong lòng hắn khiến trái tim đau nhói.
Tuy tâm trạng Lê Tử Ngôn suy sụp nhưng vẫn còn lý trí, cậu thoát khỏi vòng tay của Hàn Tri Dao, mí mắt sưng vù, đuôi mắt cũng đỏ hoe. Hàn Tri Dao giơ tay lau khóe mắt cậu, hai người nhìn nhau bật cười.
"Sau này không thể xa em được rồi, không thì em lại biến thành bé khóc nhè."
Lê Tử Ngôn đỏ mặt nhưng cũng không cãi lại hắn, dù sao người khóc đến mất mặt chính là cậu, "Đi thăm bà nội đi, bà nội rất lo cho anh."
"Ừm, em đi với anh đi."
Lê Tử Ngôn gật đầu, đương nhiên bây giờ cậu chỉ muốn dính chặt bên cạnh Hàn Tri Dao. Chỉ khi trải qua chia xa mới biết người ở bên bạn quan trọng thế nào.
Trái phải là người của dinh thự Đại Soái không có người ngoài, mà có ở trước mặt người khác thì Hàn Tri Dao cũng không muốn che giấu quan hệ của hai người. Đan mười ngón tay với Lê Tử Ngôn, hai người cùng nhau vào phòng khách.
Quản gia đã thông báo cho bà cụ, lúc hai người vào, bà cụ đang đứng ở giữa phòng khách, hai tay run rẩy từng bước đi tới trước mặt Hàn Tri Dao.
Hàn Tri Dao quỳ xuống dập đầu ba cái với bà cụ, "Bà nội, con đã về."
"Về rồi, về là tốt rồi, về là tốt rồi. Ôi... Chỉ cần về là được rồi." Bà cụ rơm rớm nước mắt, nếu không phải có Lê Tử Ngôn ở bên cạnh đỡ thì e là đã ngồi bệt xuống đất.
Người hầu và quản gia cũng khóc không thành tiếng, phụ tá Lưu đứng ở một bên nhìn hình ảnh gia đình vui vẻ mà hốc mắt đau xót, giống như nghĩ tới cái gì đó lập tức xoay người ra ngoài.
"Được rồi, mau đứng lên đi, mau đứng lên, về là tốt rồi, mau để bà nội nhìn xem."
Bà cụ sờ mặt Hàn Tri Dao, cười cười, "Khỏe mạnh, cũng đen hơn, vết thương còn đau không?"
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, bà đừng lo lắng."
Hàn Tri Dao cười cười đỡ bà cụ ngồi xuống, tay kia nắm tay Lê Tử Ngôn, "Mọi chuyện đều đã xử lý xong, con sẽ không đi đâu nữa."
"Ừm, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, bà nội sẽ nấu đồ bổ cho con."
Hàn Tri Dao liên tục gật đầu, người bên cạnh hắn đã nói không nên lời, mất đi dáng vẻ trầm ổn ngày thường ngược lại càng thêm đáng yêu.
"Đại soái!"
Phụ tá Lưu từ ngoài cửa tiến vào chào Hàn Tri Dao, Hàn Tri Dao khẽ cười nhìn về người đứng phía sau y, trong lòng hiểu rõ.
Hắn nhìn qua Lê Tử Ngôn ôm lấy vai đối phương, "Tử Ngôn, nhìn xem ai tới kìa."
Lê Tử Ngôn nghe vậy ngẩng đầu, người phía sau phụ tá Lưu ngẩng đầu lộ ra gương mặt vẫn còn nét thiếu niên.
"Tiểu Thạch Đầu!"
Lê Tử Ngôn vội vàng từ sô pha đứng lên đi đến bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, "Tiểu Thạch Đầu! Có phải là em không?! Để tôi xem!"
"Thưa ngài! Là em đây!" Tiểu Thạch Đầu trưởng thành hơn, lúc này hai mắt đỏ hoe như lúc hai người gặp lần đầu.
"Em đã trưởng thành rồi."
Lê Tử Ngôn nhìn Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười sờ bả vai y, "Là đàn ông cao lớn rồi."
Tiểu Thạch Đầu cười cười nhìn Lê Tử Ngôn, đưa tay ôm lấy Lê Tử Ngôn, "Cám ơn ngài."
Nếu như không có Lê Tử Ngôn thì có lẽ y đã sớm bỏ mạng trong núi rừng. Nếu như không có Lê Tử Ngôn thì y sẽ không có cơ hội đọc sách, học trong trường quân đội, làm quân nhân, sẽ không có cơ hội bảo vệ gia đình, báo thù cho người nhà. Chính Lê Tử Ngôn đã cho y một cuộc sống mới.
"Là cuộc đời do em chọn."
Hai người ôm một lát mà Hàn Tri Dao đã thấy nóng mắt, đi lên kéo hai người ra, che dấu sự ghen tuông trong mắt mình, "Khụ khụ, tôi còn có chuyện phải nói với Tử Ngôn, hai người cứ nghỉ trong dinh thự đi, buổi tối cùng ăn cơm."
"......Được."
Những người khác nhìn nhau không nói gì, thấy Hàn Tri Dao kéo cổ tay Lê Tử Ngôn lên lầu mới đồng loạt bật cười.