Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

[Xuyên Nhanh] Dựa Sắc Đẹp Hoàn Thành Nhiệm Vụ

Mọi người bên ngoài đang tính xem có nên ra ngoài tìm đồ ăn không? Vì khoảng cách giữa trường học và ngôi nhà bên cạnh cách nhau khá xa, còn xa hơn từ khu dạy học đến phòng bảo vệ nên khi chạy họ mới chọn phòng bảo vệ thay vì nhà dân.

"Cốc cốc cốc." Đám người run lên

"Tôi là Bạch Cẩm Niên, hiện tại đã không sao, mọi người có thể mở cửa."

Có người đang muốn mở cửa thì bị ngăn lại, Mập Mạp tiến lên phía trước, vận dụng tri thức của mình để hỏi: "27+19 bằng bao nhiêu?"

Bạch Cẩm Niên hắc tuyến trả lời: "46."

"Có 3 chất saccarozơ, mantozơ, andehit axetic. Dùng thuốc thử nào để phân biệt?"

"**(OH)2/NaOH."

"Điều hòa hoạt động của gen chính là..."

"Điều hòa lượng sản phẩm do gen tạo ra."

"Giáo bá trong trường còn có biệt danh là gì?"

"Viên kẹo đường."

"Giáo bá thích trái cây gì?"

"Quýt."

"Giáo bá ghét môn học nào nhất?"

"Hóa học."

"Giáo bá... Khụ khụ khụ, giáo thảo đã kích phát dị năng thành công sao?" Mập Mạp còn muốn hỏi, giáo bá thích ai nhất liền bị mọi người trừng mắt, trong đó có hai ánh mắt đặc biệt đáng sợ.

"Rắc." Khoá cửa bị đóng băng, Bạch Cẩm Niên đen mặt đẩy cửa bước ra liền chứng minh tất cả.

Ôn Lễ lo lắng nhìn Đường Mạch, hỏi: "Cậu ấy không sao chứ?"

"Không sao, chỉ vì quá mệt mỏi nên đã ngủ rồi."

Trình Nhiên muốn tiến lên ôm lấy Đường Mạch lại bị Bạch Cẩm Niên né tránh, Trình Nhiên cũng không dám làm động tác quá lớn sợ đánh thức Đường Mạch chỉ có thể nhíu mày nhìn Bạch Cẩm Niên ôm cậu.

Mập Mạp tránh đi "phong ba" trốn sau lưng lớp trưởng nói: "Bốn người kia đã biến thành tang thi rồi, họ chỉ biết ngào thét và không có lý trí."

Đợi đến khi Đường Mạch tỉnh lại là nửa tiếng sau, đồng hồ treo tường chỉ đúng 1:00 chiều. Mạt thế trôi qua 1 tiếng.

Đường Mạch mơ màng ngồi dậy, mọi người liền nhìn về phía cậu.

"Sao vậy?"

"Giáo bá giỏi quá!"

"Không có kẹo quýt, nhưng từ trong tủ tìm được kẹo sữa, cho cậu."

"Giáo bá thật kiên cường."

Đãi ngộ hoàn toàn khác với Bạch Cẩm Niên, Đường Mạch cười: "Cảm ơn!"

Lớp trưởng nói họ muốn tìm đồ ăn và một chỗ nghỉ ngơi an toàn hơn. Hiện tại trong phòng có 25 người, lớp của họ vì được thầy liều mạng bảo vệ nên còn sống 15 người, còn lại là học sinh lớp 10 và 11.

Hiện tại mọi người muốn đi qua cửa hàng tiện lợi gần trường để thu thập vật tư, rồi tìm một chiếc xe để di chuyển. Họ tìm kiếm trong phòng xem có vật dụng gì dùng được không, Đường Mạch tìm được một chai nước hoa rẻ tiền, chắc bác bảo vệ muốn mua tặng vợ nhưng không biết lựa hàng. Cái chai to như bàn tay, mùi hương nồng nặc sặc mũi, đúng là thứ cậu cần.

Tang thi cấp thấp dựa vào khứu giác và thính giác để tìm kiếm con mồi dùng nước hoa có thể áp đi mùi máu và mùi cơ thể sống. Đường Mạch xịt lên người mình, lại xịt lên người của Bạch Cẩm Niên, rồi đến Ôn Lễ, Trình Nhiên, sau đó đưa cho mọi người cùng xịt, đặc biệt là Mập Mạp nên xịt nhiều thêm.

"Không cần tiếc."

Mập mạp: "..."

...

Mọi người nhìn ra ngoài phòng bảo vệ chỉ thấy xung quanh đều có tang thi đang đi qua đi lại.

"Có vận tốc và quảng đường, tính ra thời gian của con tang thi gần nhất, có thể chạy chỗ này là 20 giây, đủ để chúng ta cùng nhau ra khỏi trường và kéo cổng lại." Mập Mạp lẩm bẩm nói. Vừa dứa lời liền đạt được ánh mắt khâm phục từ em lớp 10, Mập Mạp kiêu ngạo ngẩng đầu.

Đúng như đã tính, họ liều mạng chạy ra khỏi trường, khoá cổng lại rồi chạy một mạch đến cửa hàng tiện lợi phía đối diện. Trên đường đi cũng có tang thi thấy họ, nước hoa phát huy tác dụng, tang thi chỉ mờ mịt nhìn đám người, một lúc lâu sau mới xác định đây là con mồi liền nhào tới nhưng lúc này cả đám đã thành công vào cửa hàng tiện lợi.

Vừa bước vào cửa, Đường Mạch liền lấy khúc cây chặn cửa lại. Sau đó họ mới tìm chìa khoá và kiểm tra xem có tang thi trong tiệm không. Hôm nay là một ngày buôn bán ế ẩm, trong tiệm không hề có một người khách hàng, nhân viên cũng không thấy đâu.

Mọi người cùng nhau thu thập thức ăn và vật dụng cần thiết. Hiện tại chỉ có hai người thức tỉnh dị năng Đường Mạch đang suy nghĩ xem làm sao để có thêm "đồng đội".

"Hiện tại mọi người có kế hoạch gì không?" Ôn Lễ hỏi.

"Em muốn về nhà tìm ba mẹ." Một học sinh lớp 10 giơ tay nói. Sau đó lục tục cũng có người giơ tay lên.

Trình Nhiên thuyết phục nói: "Hiện tại mỗi người muốn đi một nơi, khó khăn quá cao, chúng ta có thể ở đây chờ ba mẹ đến. Trước mắt xem ra thì điện vẫn có thể dùng được, mọi người thử gọi điện cho người thân, nói họ tình hình của mình."

Ôn Lễ nói tiếp: "Chúng ta sẽ ở tạm nơi này cho đến sáng mai, đây là khoảng thơi gian để cho ba mẹ tìm các con. Nếu sáng mai mà họ vẫn chưa đến thì chúng ta sẽ tìm cách đưa từng người về nhà... nhưng đừng hi vọng quá cao."

Mọi người đều trầm mặc, họ biết ba mẹ nếu an toàn, chuyện đầu tiên sẽ làm là tìm con. Nếu không gọi điện được, lại không thấy ba mẹ đến tìm mình, thì khả năng cao tình hình của ba mẹ cũng không tốt lắm...

Các cuộc điện thoại liên tục gọi, chỉ có vài người bắt máy, học sinh nghe lời an ủi từ ba mẹ lại ủy khuất khóc ra tới, muốn họ mau tới đón mình. Khác hẳn với bộ dạng dũng cảm liều mình chiến đấu với tang thi.

Đường Mạch tìm một chỗ ngồi xuống ăn mì, anh hai hiện tại không ở thành phố này, hình như điện thoại chỉ có thể gọi cho một phạm vi nhất định. Không chỉ cậu, Trình Nhiên cùng Ôn Lễ cũng không thể liên lạc với người nhà. Ôn Lễ nhún vai không thèm để ý, anh là con riêng, cái gia đình đó đối với anh có hay không đều được.

Bốn người tụ tập lại ăn mì, Đường Mạch chợt nhớ ra liền hỏi hệ thống: "Tiểu O, nếu Trình Nhiên cùng Ôn Lễ là đồng đội của Bạch Cẩm Niên, có phải hay không..."

[Họ đều là tang thi, hiện tại vẫn thì chưa bị cảm nhiễm.]

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận