Đến buổi tối, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi, thế giới này ngày càng không thích hợp cho nhân loại sinh tồn.
Đêm nay là một đêm tuyết, trên bầu trời của các khu căn cứ, ngoài tuyết ra thì lại có thêm những tờ giấy đỏ như máu. Bên trên ghi rằng: Tang thi sẽ cho nhân loại thời gian ba tháng, ba tháng sau tang thi sẽ tiến hành công thành. Trong khoảng thời gian này, tang thi sẽ không chủ động tấn công nhân loại.
Đường Mạch ngồi trên lưng đại bàng khổng lồ, mặt cho cơn gió mạnh phả vào người cậu. Mấy năm này thời tiết luôn thay đổi thất thường, hôm nay ngày nắng ngày mai liền có bão tuyết. Thế giới ngày càng khắc nghiệt với nhân loại. Đường Mạch phải đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ, nếu không thì cậu cũng chịu không nổi mất.
Không biết có phải do cậu chưa đủ thuần thục hay không, mà dị năng của Đường Mạch không hề có tác dụng với bản thân cậu. Nếu được, cậu lập tức cho mình thêm vài cái cơ bắp cơ bụng, thêm chiều cao!!
Trong không gian hệ thống, cậu đã chứa rất nhiều máu, mỗi ngày Đường Mạch đều rút máu của mình ra, sau đó uống thuốc phục hồi, ngày hôm sau lại tiếp tục, đã làm suốt hơn hai năm, lượng máu tồn trữ rất nhiều.
Suối nước nóng.
Bạch Cẩm Niên từ từ mở mắt, anh đã là tang thi cấp 8, không lâu sau Trình Nhiên và Ôn Lễ cũng mở mắt.
Hai năm này, ngoài mặt thì họ xem hai người kia như "đồng đội" nhưng chỉ họ biết ba người đều là tình địch của nhau. Đường Mạch không thiên vị bất cứ người nào, cũng chưa bao giờ tỏ ý sẽ yêu đương, điều duy nhất cậu luôn nói là muốn Bạch Cẩm Niên trở thành tang thi hoàng.
Ôn Lễ rất khó chịu, anh không thể phủ nhận Đường Mạch đối xử đặc biệt với Bạch Cẩm Niên, đến cả Trình Nhiên đều có thể nhìn thấy. Khó chịu về khó chịu nhưng anh vẫn tự tin rằng mình sẽ chiến thắng.
Trình Nhiên đứng dậy hoạt động gân cốt, làm đối thủ lâu năm, anh biết Ôn Lễ đang nghĩ gì nhưng anh không để ý. Đường Mạch chưa hiểu tình yêu, thậm chí một chút cảm giác đều không có, anh có thể chờ đến khi cậu nhận ra tình cảm của anh.
Bạch Cẩm Niên nhìn hai người rồi hừ lạnh một tiếng: "Mơ tưởng."
Ôn Lễ: "Anh ghen ghét, ghen tị vì tôi là người đầu tiên gặp Đường Mạch."
Trình Nhiên cũng nói: "Ghen ghét Đường Mạch luôn ỷ lại tôi."
Bạch Cẩm Niên đôi mắt âm u nói: "Thì sao? Tôi vẫn sẽ là người thắng cuối cùng."
"A... Chưa chắc."
Cái cuộc đối thoại quen thuộc lại diễn ra, họ luôn như vậy khi không có Đường Mạch ở.
Bồ câu nghiêng đầu đứng trước cửa phòng, nó không biết ba người kia đang nói gì nhưng nó cảm thấy hiện tại không nên bay vào, nếu không đêm nay nó sẽ thành món phụ của chủ nhân.
Làm sao đây? Chủ nhân muốn nó vào báo tin, bước vào rồi không thể bước ra thì làm sao bây giờ? Bồ câu nhỏ lần đầu cảm thấy cuộc sống khó khăn.
...
AA căn cứ, Đường Cốc - anh trai Đường Mạch đang nhìn "tờ rơi" trên tay. Đường Mạch nói với anh thế giới này sớm muộn gì cũng là của tang thi, cho anh thời gian để suy nghĩ.
Đường Cốc cười khẽ, vào ngày đầu tiên của mạt thế, anh đã biến thành tang thi, nhưng khác ở chỗ anh lập tức có ý thức và suy nghĩ của mình.
Nếu Tiểu O ở đây, chắc chắn sẽ vỗ tay khen một câu, không hổ là boss.
Mấy ngày sau Đường Mạch tặng cho anh một con tang thi và mấy cái gián điệp. Đường Cốc cũng không vội vã rời đi AA căn cứ, anh ở tại nơi này mới là cách tốt nhất để tang thi thành công vây thành.
...
Sau đêm Đường Mạch phát "tờ rơi" các căn cứ liền tập trung vào với nhau, các cứ điểm đều tập trung lực lượng lại để chiến thắng tang thi.
Đường Cốc đứng ở trên cao, nhìn vào dòng người phía dưới, anh cười lạnh. Nói thì thật hay... nhưng từ căn cứ này sang căn cứ khác là một đoạn đường dài. Nhóm người đầu tiên đến là thủ lĩnh căn cứ và dị năng giả, sau đó là những thanh thiếu niên khoẻ mạnh có thể chiến đấu.
Vì căn cứ có thể chứa người cũng là hữu hạn, nên người già, trẻ nhỏ và phụ nữ ốm yếu không có sức chống cự liền bị bỏ lại căn cứ cũ. Căn cứ mới mà họ tập hợp cũng sẽ đuổi một số người "vô dụng" ra để nhường vị trí cho người có sức chiến đấu.
Họ hùng hồn nói: Làm như vậy mới có thể nâng cao khả năng sống còn cho nhân loại!
"Thủ lĩnh, chúng tôi kính rượi ngài!" Một gã mập mạp dẵn theo một cô gái dáng người nóng bỏng, tay phải nâng ly với Đường Cốc, thái độ cẩn thận lấy lòng. Đường Cốc không biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần là người dám chống đối anh thì trong một đêm đều trở nên nghe lời dị thường, có một số chết không rõ lý do. Anh rất nhanh thống lĩnh căn cứ, thu hết các căn cứ xung quanh vào tay.
Gã mập mạp thấy anh không đáp cũng không dám ở lại lâu, liền ôm mỹ nữ sang nơi khác.
Đường Cốc ung dung uống một ngụm rượi, anh đang ở trong một buổi tiệc xa hoa, có rượi, có đồ ăn ngon, có ban nhạc và ánh đèn hoa lệ. Đứng ở đây đều là thủ lĩnh và những người lãnh đạo các căn cứ khác. Trong khi bên ngoài chỉ vì một ngụm ăn mà phải liều mạng, thì ở đây lại xa hoa trụy lạc.
Nếu dùng hệ thống để định vị, màu xanh là nhân loại, màu đỏ là tang thi, thì các căn cứ Đường Cốc thống trị tang thi nhiều vô số kể, điểm đỏ rậm rạp rải rác ở các gốc của căn cứ.
...
Sau khi Đường Mạch phát "tờ rơi" xong liền bay trở về.
"Thành công? Chúc mừng!" Đường Mạch cười nói, sau đó quay sang trách cứ bồ câu.
"Đã nói khi họ tỉnh thì phải vào báo tin mà, không làm việc đàng hoàng gì hết." Bồ câu bị trách cứ thì ỉu xìu, gục đầu nhận sai.
Đường Mạch kéo Ôn Lễ và Trình Nhiên qua một bên, muốn cùng hai người nói chuyện, Bạch Cẩm Niên đi theo liền bị ngăn cản, cậu nhét bồ câu vào lòng anh, cẩn thận dặn dò: "Đừng đi theo, anh đi cho bồ câu ăn đi, nó đang rất đói bụng."
Bạch Cẩm Niên đen mặt nhìn ba người đi xa, bồ câu nhỏ đáng thương không dám động đậy, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, nó sẽ bị hầm mất, sẽ bị hầm mất, ô ô ô...
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!