Mọi người theo hướng dẫn đi lên những con sườn dốc, nơi đây đã được xây dựng lại, ngoài đường đi nhỏ ra thì phần lớn đều là đường xi măng. Đường Mạch lúc đi hào hứng vô cùng, chưa được 15 phút sau cậu đã đi không nổi. Đồ vật trong ba lô của cậu đều được Trình Nhiên cõng, cậu chỉ mang theo một túi khăn ướt, một hộp sữa, hai thanh socola, lại nhìn bóng dáng đi xa của các bạn nữ, cùng với đang đi bên cạnh cậu là Mập Mạp.
Đường Mạch: "..." Cái thân thể rách nát này đúng là phế mà.
[Thân, ký chủ có thể nhờ Ôn Lễ cõng cậu, không thì nhờ Trình Nhiên hoặc Bạch Cẩm Niên đều được.] Ba người kia rất sẵn lòng.
Đường Mạch cắn răng đi thêm 10 phút nữa, thành công trở thành người cuối cùng trong lớp. Ôn Lễ luôn chú ý bên này, liền tiến đến hỏi: "Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp?"
Đường Mạch lắc đầu, bạn nữ còn chưa mệt thì cậu sao có thể ngồi nghỉ, giáo bá cũng cần mặt mũi! Bạch Cẩm Niên nhìn nhìn liền đi đến kéo lấy ba lô Đường Mạch, cậu khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Cẩm Niên chỉ vào chiếc xe coòng anh đang kéo, ý bảo cậu ngồi vào trong, để anh kéo đi cho, đường phẳng thì họ kéo, có cầu thang thì Đường Mạch tự đi. Thì ra lúc đầu anh kéo theo xe vì cái mục đích này!
Trình Nhiên cũng gật đầu, một người đánh không lại ba, Đường Mạch bị cưỡng chế ngồi trên xe, trong lòng ôm ba lô giúp họ.
Lúc đầu Đường Mạch còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cảm nhận được chỗ tốt của xe coòng liền thoải mái hưởng thụ. Lấy máy quay phim ra, tận chức tận trách ghi hình cho mọi người. Hiển nhiên đã đem bản thân thành thợ quay phim của lớp, thích ý nói Bạch Cẩm Niên kéo cậu lên phía trước để chụp toàn cảnh, giọng điệu giáo bá mười phần.
Cả lớp đến được nhà nghỉ ở trên núi thì vừa đúng giờ cơm trưa, ăn ăn nghỉ nghỉ chơi chơi, chụp ảnh, khám phá, ai muốn làm gì thì làm, điều khiến các bạn nữ bất ngờ là ở đây có một gia đình mèo mướp. Đường Mạch nằm dài trên hành lang, cảm nhận cơn gió thổi qua từng sợi tóc, mèo nhà meo meo kêu, một con mèo nhỏ trèo lên bụng của Đường Mạch, oa tròn ngủ gật.
Trình Nhiên lấy điện thoại ra chụp lại, chọn ảnh làm màn hình chính. Không chỉ anh, mà Bạch Cẩm Niên và Ôn Lễ cũng như thế. Các bạn học cũng xoay quanh Đường Mạch chụp ảnh, giáo bá thật xinh đẹp, hình ảnh vừa ấm áp vừa đẹp mắt, khi nào về còn có thể khoe với lớp khác. Chẳng mấy chốc, Đường Mạch lại thành một cảnh điểm sống, mèo con bị họ làm hoảng sợ, gầm gừ nhe răng rồi chạy đi mất.
Đường Mạch trợn mắt nhìn đám người rảnh rỗi này, bật dậy xua tay đuổi họ đi. Cậu không có thói quen ngủ trưa, thấy vài người tụ lại một chỗ chơi game, cậu cũng gia nhập. Đường Mạch chơi game gà thật sự, lúc nào cũng là người chết đầu tiên. Các bạn liền chạy sang nơi khác chơi, thể hiện ra mặt cái sự ghét bỏ khi dẫn "gà" chơi game.
"Cậu thua là vì đồng đội quá yếu, không phải lỗi của cậu!" Ôn Lễ khẳng định nói. Thành công thu được ánh mắt kỳ dị từ bốn phía. Anh bình tỉnh đẩy mắt kính, mỉm cười không nói, muốn dùng hành động để chứng minh.
Lần này là đấu 5 x 5, Đường Mạch kéo thêm Bạch Cẩm Niên cùng Trình Nhiên vào. Còn thiếu một người nhưng không ai muốn vào, cậu đành để cho máy chọn.
"Các cậu đợi đấy, chờ xem sự lợi hại của tôi!"
Tổ đội thành công, họ là đội đỏ, trận chiến bắt đầu. Đường Mạch lựa chọn kỵ sĩ - máu nhiều phòng ngự cao, Trình Nhiên chọn pháp sư, Ôn Lễ chọn hắc ma pháp sư đề cao nhanh nhẹn, Bạch Cẩm Niên chọn sát thủ ám tinh linh, người còn lại kia chọn mục sư. Chức nghiệp đầy đủ bắt đầu chiến đấu.
Thành viên của đội xanh hình như có quen biết từ trước, chiến thuật cũng có sẵn. Đường Mạch nào biết chơi chiến thuật gì đó, chỉ biết phóng chiêu tấn công đối phương, ba người còn lại cũng phối hợp tấn công cùng cậu, mục sư ngơ ngác thêm máu. Chiến thuận của đội xanh bị họ đánh cho không hề logic, trở thành hỗn chiến. Không biết là ai đánh trúng kỵ sĩ của Đường Mạch, ba người kia như bị kích thích xông lên giết đối phương. Đội xanh thấy vậy liền muốn giết mục sư, mục sư hoảng loạn la hét trên kênh đội ngũ.
"Sắp chết, sắp chết, các cậu bảo vệ kỵ sĩ làm gì! Mục sư sắp chết rồi! Tôi chết ai hồi máu cho mấy người!"
"Đừng chết, cố gắng." Đây là Ôn Lễ nói, mục sư đang muốn cảm động thì nghe anh nói tiếp. "Trước khi chết mau hồi máu cho kỵ sĩ, không thấy kỵ sĩ đã bị mất máu sao?!"
"@××@#*×$$" Mục sư mắng ra một câu thô tục, thần mẹ nó kỵ sĩ mất máu, máu chỉ bị tuột tí tẹo!
Vừa dứt lời, mục sư chết trong nghẹn khuất, chỉ có thể giương mắt nhìn kỵ sĩ cao to bị ba người bảo hộ ở giữa. Không thể không nói, kỹ thuật của họ rất đỉnh, chỉ cần ba người cộng thêm một con chồng trước vẫn có thể chiến thắng.
"Thấy không, tôi thua chỉ vì đồng đội quá yếu!" Đường Mạch hùng hồn nói. Trình, Ôn, Bạch phối hợp gật đầu.
Nhìn toàn bộ quá trình cả lớp: "..." Bi ai cho mục sư.
Đội trưởng đội xanh - Ân Kiểm là một người thích phát sóng trực tiếp chơi game, số lượng fan đông đảo. Lần này như thường lệ phát sóng theo yêu cầu của các các fan. Không ngờ mới vào trận thì đội đỏ như tên côn đồ nhào lên chém. Sau đó cung thủ bên anh tấn công mục sư, kỵ sĩ ở gần đó nên bị ảnh hưởng. Kỵ sĩ mất máu giống như mở ra cái gì chốt mở, cả đám điên cuồng bảo vệ kỵ sĩ, pháp sư cũng cầm gậy chạy đi đánh cung thủ.
Ân Kiểm: "..."
[Lần đầu thấy kỵ sĩ được bảo vệ, ahahaha... Cười chết.]
[Ahahaha... Kỵ sĩ chắc chắn là một em gái đáng yêu dẫn theo anh trai chơi game.]
[Nhìn mục sư ngơ ngác giữa chiến trường, không biết làm sao mắc cười quá.]
[Họ không thèm cứu mục sư luôn, mục sư chết trong nghẹn khuất.]
[Pháp sư cầm quyền trượng đánh người, dũng mãnh!]
[Không thể không nói, tuy là loạn tùm lum, nhưng kỹ thuật của họ thật cao! (Trừ kỵ sĩ)]
Không bao lâu đội xanh liền thua, Ân Kiểm lau mặt, đây là cách đánh hoang dã gì thế không biết. Theo yêu cầu của các fan, Ân Kiểm thử mời họ nhập đội, thành công được đồng ý.
[Mau mau hỏi xem họ đồng ý phát sóng trực tiếp không? Muốn xem em gái kỵ sĩ!]
[Em gái kỵ sĩ!]
[Em gái kỵ sĩ!]
[Tặng hoa hồng x 100.]
"Lời giải thích đã phát qua nhưng chưa chắc đối phương sẽ đồng ý. Mọi người đừng hi vọng quá cao."
Trình Nhiên thấy tin nhắn liền hỏi Ôn Lễ cũng Bạch Cẩm Niên, họ không có ý kiến, lại quay đầu hỏi Đường Mạch: "Mạch Mạch, cậu muốn lộ mặt không? Có một người đang phát sống trực tiếp."
Đường Mạch đi lấy đồ uống trong tủ lạnh, nghe vậy liền trả lời: "Được."
Cậu chưa bao giờ phát sống trực tiếp, thừa dịp này thử một lần, dù sao mạt thế đến, có phát sống cũng chẳng ai xem.
Nghe Đường Mạch nói xong, Trình Nhiên mở ra camera. Trong vô số ánh mắt mong đợi, cuối cùng trước màn hình hiện ra ba gương mặt. Một người ôn nhã dịu dàng, một người trương dương tuấn mỹ, một người điềm nhiên lạnh nhạt. Phát sóng liền nổ tung.
[Aaaa... Liếm liếm màn hình, các anh đẹp trai mau xem mị!]
[Chụp màn hình chụp màn hình!]
[Ánh mắt này đã chinh phục trái tim thiếu nữ!]
[Ô ô ô... em gái quá hạnh phúc!]
[Em gái đâu rồi? Em gái đâu?]
[Là vị mỹ nữ ở phía sau sao? Hay là bạn nữ đang ôm mèo?]
"Em gái? Ở đây không có em gái." Ôn Lễ nói.
"Bắt đầu rồi sao?" Đường Mạch cuối cùng cũng tìm được nước ép, tung tăng chạy lại.
[A!!! Mommy! Tôi nhìn thấy thiên sứ!]
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!