Thoáng cái Khả Lạc và Lâm Chính Thần đã cùng nhau trải qua những năm đại học, cô cũng đã thay nguyên chủ hoàn thành tốt việc học tập trường.
Thời gian trôi thật nhanh nhưng cũng đủ để ta cảm nhận nhiều thứ. Mới đó mà ngày mai đã là ngày Khả Lạc tốt nghiệp, cô cảm thấy quãng thời gian ở thế giới này khá êm đềm...
Tối hôm trước ngày tốt nghiệp, Lâm Chính Thần dựa lưng vào thành ghế sofa, Khả Lạc nằm gọn trong lòng anh, Lâm Chính Thần cúi đầu, nhẹ hôn lên tóc Khả Lạc, anh nghiêm túc hỏi cô:
- Sau khi em tốt nghiệp, chúng ta cùng nhau kết hôn đi, em...có muốn không?
Khả Lạc cố nhịn cười, lắc lắc đầu:
- Không muốn.
Anh như chú cún bị dẫm phải đuôi, vừa ấm ức lại không dám lớn tiếng mắng, chỉ có thể ủy khuất lên án:
- Em ăn của anh, uống của anh, tắm cũng ở chỗ anh, thậm chí còn ngủ trên giường anh, em phải chịu trách nhiệm với anh.
Cô quay đầu nhìn Lâm Chính Thần, khóe môi hơi giật giật, khinh bỉ nhìn anh:
- Lâm lão sư ngày càng vô liêm sỉ đấy! Vậy cưới anh em sẽ được gì?
Lâm Chính Thần chỉ tay xuống đất, mỉm cười nói:
- Toàn bộ khu chung cư này cho em, lương tháng của anh cũng cho em, xe của anh cũng cho em, ngay cả bản thân anh...cũng cho em.
Khả Lạc bật cười, vươn tay ôm lấy Lâm Chính Thần, nhẹ giọng nói:
- Em không lấy nhà của anh, không lấy tiền, không muốn lấy bất cứ thứ gì, em chỉ duy nhất muốn có anh.
Lời cô nói như một thứ gì đó ấm áp chảy vào tâm anh, Lâm Chính Thần vuốt tóc cô, ôn nhu lên tiếng:
- Ừm, thứ em muốn anh đều sẽ cho.
Cô hôn nhẹ lên má anh, cảm thấy chưa đủ liền hôn thêm vài cái nữa, chợt Khả Lạc giật mình, đánh nhẹ vào vai anh:
- Nồi canh dưới nhà bếp em chưa tắt.
Lâm Chính Thần hiểu ý cô, liền gật gật đầu rồi chạy nhanh xuống bếp, tắt bếp xong anh liền đưa tay nhấc nồi canh xuống khỏi bếp điện, nhưng do tay cầm không chắc nên khiến nước canh lảo đảo, vô tình đổ xuống người anh, Lâm Chính Thần nhẹ rên:
- A!
Khả Lạc nghe tiếng anh liền chạy xuống bếp, thấy anh đã đặt nồi canh xuống bàn, trước ngực ướt một mảng lớn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô, Khả Lạc đi nhanh đến phía Lâm Chính Thần, vươn tay tháo nút áo của anh, lo lắng hỏi:
- Có rát không? Sao anh lại bất cẩn như vậy chứ? Mau cởi áo ra để em xem vết bỏng.
Lâm Chính Thần nắm giữ lấy cổ áo trước ngực, kiên quyết không cho Khả Lạc cởi áo anh nhưng anh càng cấm thì cô càng phải làm, Khả Lạc quát:
- Buông tay ra trước khi em nổi giận.
Anh ngập ngừng thả tay xuống, cô tiếp tục cởi từng cúc áo của anh, Khả Lạc trừng mắt, sững sờ nhìn giữa ngực anh xuống bụng đang đỏ tấy lên, thêm đó là những vết sẹo dài đè lên nhau, cô vươn tay chạm nhẹ vào những vết sẹo dài ấy, ấp úng hỏi:
- Đây là?
Lâm Chính Thần cúi đầu nhìn Khả Lạc, anh vươn tay nắm lấy giữ lấy áo, che đi những vết sẹo ấy, lên tiếng:
- Anh đi vào nhà tắm dội nước vết bỏng.
Khả Lạc đứng khựng người nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, thầm thắc mắc:
- Rốt cuộc quá khứ của Lâm Chính Thần như thế nào?
Lát sau, anh thay một bộ quần áo khác đi vào phòng khách, thấy cô đang ngồi trên sofa nhìn chằm chằm vào anh, Lâm Chính Thần tiến đến ngồi cạnh cô. Khả Lạc nghiêng người nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Thật ra nếu anh không muốn giải thích thì em sẽ quên đi, không hỏi anh nữa.
Lâm Chính Thần vươn tay ôm chầm lấy Khả Lạc, ánh mắt lóe lên tia bi thương, nhẹ giọng lên tiếng:
- Cũng không có gì không là khó giải thích.
Khả Lạc vỗ vỗ lưng anh, Lâm Chính Thần nhẹ buông cô ra, nhấp môi:
- Lúc nhỏ, ba mẹ anh ra đi vì tai nạn, dì của anh thay ba mẹ anh nhận anh về nuôi, từ đó là một chuỗi ngày tối tăm của anh.
Ngừng một chút, Lâm Chính Thần như đang hồi tưởng lại quãng thời gian đó, nhếch mép:
- Bà ấy có ác cảm với trẻ con, nhất là đối với nam. Trong suốt quãng thời gian ở cùng bà ấy, chưa có ngày nào là anh không bị đánh, anh nhớ hôm anh bỏ trốn đến bệnh viện, khi đó trời mưa rất to, bà ấy vừa về nhà đã lấy ra cây roi mây, dùng cây roi đó đánh lên người anh, đánh lên những vết sẹo còn chưa kịp lành, lúc đó trước ngực và lưng anh đổ máu. Chuyện trôi qua khá lâu rồi, lâu đến mức anh không nhớ cảm giác đó đau đến mức nào...
Khả Lạc vươn tay luồn từ dưới áo anh, chạm trực tiếp vào những vết sẹo ấy, trước vẻ mặt sững sờ của Lâm Chính Thần, cô thấp giọng hỏi:
- Chắc khi đó anh đau lắm?
Lâm Chính Thần nhẹ gật gật đầu, anh thẹn thùng nắm lấy tay cô lui ra khỏi trong áo mình, lên tiếng:
- Đừng rồi, đừng sờ nữa, xấu lắm.
Cô nhướng mày nhìn anh, vuốt nhẹ cằm Lâm Chính Thần, trêu ghẹo:
- Anh mà cũng sợ xấu sao?
Lâm Chính Thần tiến gần mặt Khả Lạc, anh cười nói:
- Anh không sợ xấu, anh chỉ sợ vợ tương lai của anh sợ chúng mà thôi.
Nói rồi Lâm Chính Thần nhanh hôn lên môi Khả Lạc, cô đẩy người anh ra, lập tức lui xuống sàn, lên tiếng:
- Lưu manh.