Lâm Chính Thần cười thích thú nhìn dáng vẻ gấp rút chạy về phòng của Khả Lạc, vươn tay sờ vào những vết sẹo trên bụng, khóe môi anh hạ xuống, quãng thời gian lúc nhỏ của anh rất tăm tối, từ khi bỏ trốn khỏi người dì, anh phải vừa đi học vừa đi làm, lúc đó thật sự rất hao tốn sức lực. Mãi đến lúc trưởng thành, anh có thể tự tiếp nhận số tiền ba mẹ để lại, gặp lại những người quen cũ của ba mẹ, khi đó cuộc sống anh dần thay đổi.
Sáng hôm sau, Khả Lạc đến trường làm lễ tốt nghiệp, hôm đó cả lớp cô cùng nhau tâm sự, trò chuyện đầy vui vẻ nhưng quái lạ là nãy giờ cô vẫn chưa gặp Lâm Chính Thần.
Khi cả lớp cô chụp ảnh, cùng nhau tung mũ cử nhân, chợt lúc này Khả Lạc thấy Lâm Chính Thần tiến đến gần, trên tay anh là bó hoa hồng đỏ rực. Anh mỉm cười nhìn cô, quỳ một chân xuống, đưa bó hoa hồng ấy đến trước mặt Khả Lạc, lên tiếng:
- Nguyệt Nhi, cho anh một cơ hội được đi cùng em hết quãng đời còn lại, có được không?
Khả Lạc tiếp nhận bó hoa từ tay anh, những sinh viên đổ dồn ánh mắt về phía hai người, Tịnh Nhi dựa đầu vào vai của Cao Minh Viễn, mỉm cười nhìn hai người. Khả Lạc đỡ lấy Lâm Chính Thần, cô ôm chầm lấy anh, nhẹ gật đầu:
- Ừm, được, em phê chuẩn yêu cầu của anh.
Khóe mắt Lâm Chính Thần đỏ hoe, mắt phải anh rơi giọt nước mắt đầu tiên, nước mắt của sự hạnh phúc...
Lâm Chính Thần nắm lấy tay Khả Lạc, anh mỉm cười nói:
- Đi đến cục dân chính nào.
Cô bất ngờ nhìn anh, lắp bắp hỏi Lâm Chính Thần:
- Nhanh vậy sao? Nhưng em không có mang theo sổ hộ khẩu.
Anh lấy ra từ túi áo khoác hai chiếc sổ hộ khẩu, nhẹ giọng đáp:
- Anh chuẩn bị sẵn rồi. Đi thôi nào!
Nói rồi, tay anh đan vào tay cô, kéo cô rời khỏi sân trường, bây giờ cô không phải là sinh viên, anh không phải là giảng viên, mà cô là Vũ Lạc Nguyệt, anh là Lâm Chính Thần, bọn họ sắp trở thành vợ chồng hợp pháp...Tịnh Nhi vẫy vẫy tay tạm biệt bóng lưng của hai người, thấp giọng:
- Hẹn gặp lại.
Ở cục dân chính, Khả Lạc và Lâm Chính Thần nghiêng đầu chạm vào nhau, nụ cười nở rộ trên môi hai người, ánh mắt cô chan chứa niềm hạnh phúc, ánh mắt anh đầy ôn nhu thâm tình. Rời khỏi cục dân chính, cầm quyển sổ kết hôn trên tay, cảm giác của Lâm Chính Thần thật lạ, thật vui vẻ, hạnh phúc.
Trên xe, một tay anh lái xe, một tay đan lấy tay Khả Lạc, anh nhẹ giọng nói:
- Anh đưa em đến một địa phương.
- Nơi nào? - Cô thắc mắc hỏi.
Lâm Chính Thần im lặng không đáp, lát sau hai người đã đến khu nghĩa trang, anh nắm lấy tay cô dẫn đến trước hai bia mộ được đặt cạnh nhau, Lâm Chính Thần trịnh trọng nói:
- Ba mẹ, con đưa con dâu của hai người đến ra mắt hai người đây.
Khả Lạc giương mắt nhìn tấm di ảnh trên hai bia mộ, nhìn kĩ sẽ thấy Lâm Chính Thần có những nét giống hai người này, cô cúi đầu:
- Ba mẹ.
Anh nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô, ôn nhu lên tiếng:
- Nguyệt Nhi, tháng sau chúng ta tổ chức hôn lễ thì có chậm quá không?
Khả Lạc giật giật khéo mắt, một tháng mà chậm? Cô thật sự muốn bổ đầu Lâm Chính Thần ra để xem anh nghĩ gì, Khả Lạc nhún vai:
- Không chậm đâu. Nếu có viết thư mời thì không cần mời ba mẹ em đâu, bởi vì họ sẽ không đến đâu.
Cô cũng không nói điêu, ba của cô giờ đã có một gia đình khác, còn mẹ của cô giờ đang bận bịu xoay quanh người chồng trẻ của bà ấy. Lâm Chính Thần nhẹ gật đầu.
.......
Khả Lạc sau khi đi uống nước dưới phòng khách xong thì để ý thấy phòng Lâm Chính Thần còn sáng đèn, có chút tò mò nên cô tiến đến gõ cửa, nghe tiếng anh thì cô mở cửa bước vào, nhìn đống thiệp mời kết hôn của hai người chất thành nhiều cột cao trên bàn anh, Khả Lạc tiến đến cầm lấy vài tấm xem thử, cô trầm trồ lên tiếng:
- Anh cũng quá kĩ tính rồi đấy, tự tay viết thiệp mời luôn.
Chính là như vậy, thay vì in chữ lên thiệp mời thì Lâm Chính Thần lại muốn tự tay mình viết, anh muốn vì hôn lễ này mà tỉ mỉ chăm chút hơn, thiệp chỉ cỡ gần ba trăm tấm, mỗi tấm anh đều cố gắng ghi chữ thật đẹp nhất có thể.
Lâm Chính Thần ngưng bút, anh vươn tay ôm lấy eo Khả Lạc, anh bẽn lẽn lên tiếng:
- Hai mươi hai ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.
Khả Lạc xoa xoa đầu anh, cười nói:
- Lâm lão sư, anh tính kĩ quá rồi đấy.
Anh cong môi cười, ánh mắt muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng:
- Ngày mai chúng ta đi thử đồ cưới đi, có được không?
Cô lắc lắc đầu, đẩy anh ra khỏi người mình, anh ngẩng đầu ngước mắt nhìn cô, Khả Lạc vươn tay đỡ lấy hai má Lâm Chính Thần, nhẹ giọng đáp:
- Ngày mai em bận tìm nơi thử việc, sau đó phải lập hồ sơ chuẩn bị thử việc nữa.
Lâm Chính Thần bĩu môi, anh đứng dậy hôn nhẹ lên trán Khả Lạc, lên tiếng:
- Cố lên. Còn bây giờ thì em mau quay về phòng ngủ đi, ngủ sớm tốt cho sức khỏe.
Khả Lạc gật gật đầu, dặn dò anh rồi mới rời khỏi phòng:
- Anh cũng nhớ ngủ sớm đi đấy, mấy tấm thiệp cứ để từ từ làm cũng được, sức khỏe quan trọng hơn.
Nói rồi cô rời khỏi phòng anh, đi thẳng về úp mặt lên chiếc giường mềm mại của mình, Lâm Chính Thần ngọt ngào nhìn theo bóng lưng Khả Lạc, sau đó anh ngồi xuống ghế, cúi đầu tập trung viết tiếp mấy tấm thiệp mời.