Thấm thoáng, Khả Lạc cũng đã mang thai hơn sáu tháng, bụng cô từ bằng phẳng lại bắt đầu nhô cao, cảm giác mang trong mình một sinh mệnh nhỏ bé khiến Khả Lạc ngày càng cẩn thận từ đi đứng cho tới ăn uống.
Trộm vía, qua các tháng đầu mang thai cô vẫn chưa từng bị ốm nghén!!!
Khả Lạc nằm lười trên sofa chờ Lâm Chính Thần trở về, từ khi mang thai tháng thứ năm thì Khả Lạc đã xin nghỉ việc, có vẻ như cô muốn thay nguyên chủ Vũ Lạc Nguyệt trải nghiệm cuộc đời thư thái một tí...
Tiểu Cửu lúc này từ không gian bay ra, nhìn vẻ mặt lười nhát của Khả Lạc, bĩu môi lên tiếng:
- Ngươi lười biếng như vậy, Lâm lão sư nhà ngươi có biết không?
Khả Lạc nhướng mày nhìn con hồ ly ngạo mạn, thản nhiên đáp:
- Cho dù biết thì Lâm lão sư cũng sẽ không dám làm gì ta đâu!
Tiểu Cửu thở dài, vươn móng vuốt mềm mềm của mình chạm nhẹ lên bụng Khả Lạc:
- Hi vọng tiểu cô nương này sẽ không bị lây tính lười biếng của ngươi.
Nhắc mới nhớ, Khả Lạc đã cùng Lâm Chính Thần đi khám thai, bảo bảo là một tiểu công chúa đáng yêu. Lúc biết cô mang thai một tiểu cô nương, Lâm Chính Thần thật sự rất vui vẻ, bảo bảo của hai người nhất định sẽ đáng yêu như mẹ, thông minh như ba, đôi lúc sẽ ngoan ngoãn nhưng cũng sẽ nghịch ngợm. Vì lo sợ bảo bảo trưởng thành không tốt, Lâm Chính Thần sau khi đưa Khả Lạc về nhà đã mua thêm rất nhiều sách dạy cách nuôi dưỡng và chăm sóc trẻ nhỏ, anh mong bảo bảo sẽ bình an, yên ôn và vui vẻ lớn lên..
Lâm Chính Thần cũng từ đấy mà bắt đầu luyện tay nghề nấu ăn, anh ghi nhớ tất cả những món cô thích, xem qua tất cả các món ăn thích hợp cho mẹ bầu. Có thể nói, Lâm Chính Thần quả là một người chồng có trách nhiệm, một người ba tốt. Quãng thời gian mang thai đầu, Khả Lạc không bị ốm nghén mà thậm chí lại ăn khá ngon miệng, nhờ đó mà cân nặng cô lên một cách nhanh chóng khiến cô có chút nhớ nhung vòng eo nhỏ gọn ban đầu của mình...
Trời đã vào chiều, ánh nắng hoàng hôn nhè nhẹ chiếu qua cửa kính khiến căn phòng cô ngồi trở nên ấm áp. Chợt tiếng cửa mở ra, Lâm Chính Thần trở về nhà rồi!!
.......
Tối hôm đó, trong căn phòng ngủ, Lâm Chính Thần dựa lưng vào thành giường, tay ôm lấy bả vai Khả Lạc, cô ngoan ngoãn nép vào ngực anh, quãng thời gian này thật yên bình, cảm nhận hương thơm quen thuộc của cô, anh nhẹ mỉm cười:
- Hồi đó anh học giỏi nhất là hóa, lí, sinh.
Khả Lạc nhướng mày, ngẩng mặt nhìn Lâm Chính Thần:
- Anh học khối B à.
Lâm Chính Thần nhẹ gật gật đầu, anh dịu dàng nhìn cô, lên tiếng nói:
- Nếu biết sau này gặp em thì anh đã ko chọn làm giảng viên vật lí.
Ánh mắt cô hiện lên sự thắc mắc lại pha chút tò mò, vươn tay chạm vào chóp mũi anh, hỏi:
- Tại sao? Không làm giảng viên thì anh muốn theo ngành nào?
Anh hơi cúi thấp đầu, đưa tay nắm lấy tay cô chạm vào gò má mình, cảm thụ hơi ấm của cô, anh nhấp môi đáp:
- Bác sĩ.
Khả Lạc gật gù, cô cong môi cười, lên tiếng nói:
- Nghề bác sĩ cũng rất tuyệt, mà anh thích học khoa nào? Nha khoa hay dược, hay anh thích khoa giải phẫu tế bào.
Lâm Chính Thần lắc đầu, tầm mắt dời xuống đĩnh bụng cô, khóe môi anh bất giác cong lên, nhẹ giọng nói:
- Phụ sản, để sau này anh sẽ đỡ đẻ cho em.
Cô đơ người nhìn anh, hình như tai cô điếc rồi, không nghe rõ lời anh nói...
Tất cả là giấc mộng!!
Tên Lâm lão sư này muốn đỡ đẻ cho cô! Lúc đầu cứ ngỡ là lão sư ngây ngốc, ai ngờ là tay lái già lưu manh!!!
Khả Lạc nhanh nhẹn rút khỏi vòng tay Lâm Chính Thần, cô nằm xuống giường, mắt nhắm nghiền lại như đang ngủ, anh phì cười, ánh mắt nuông chiều lại dung túng nhìn cô. Lâm Chính Thần nhích người xuống gần bụng của Khả Lạc, anh kề tai sát bụng cô, cảm nhận sinh mệnh mỏng manh của tiểu bảo bảo, anh nhấp môi nói:
- Bảo bảo, tôi là ba của con. Rất vui được gặp, hi vọng sau này con có thể chiếu cố ba.
Nói xong, anh ngừng lại một chút, cảm nhận tiểu thiên sứ ấy đang ngọ nguậy như thể đang đáp lời anh. Lâm Chính Thần mỉm cười hạnh phúc, anh đưa mắt nhìn cô, lên tiếng:
- Bảo bảo, không biết mẹ của con có nhớ nơi đầu tiên ba và mẹ gặp không nhỉ?
Khả Lạc liếm môi, nội tâm lại đang gào thét, Tiểu Cửu lúc này đang cố nhịn cười, nó trêu đùa cô:
- Ân nhân nhà vệ sinh hỏi ngươi kìa, mau trả lời Lâm lão sư của ngươi đi.
Cô nhấp môi, cố giữ bình thản, nhẹ giọng đáp:
- Chẳng phải ở hành lang của trường sao? Lần thứ hai là ở chính lớp học.
Ánh mắt Lâm Chính Thần ngày càng gia tăng sự vui đùa, anh nhớ nơi đầu tiên họ gặp nhau, không phải ở hành lang hay lớp học, anh đưa tay lướt ngang chóp mũi cô, nói:
- Không phải, em đoán lại xem. Đoán trúng sẽ có thưởng a...
Khả Lạc bĩu môi, cô nghiêng mặt tránh khỏi tay anh, nũng nịu đáp:
- Không muốn nói.
____________________
(。•̀ᴗ-)✧: sau nhiều ngày tu tâm dưỡng nết thì mị đã quay lại rồi đây, có ai nhớ mị không:>>
Giả bộ nói nhớ cho mị đỡ quê đi(◔‿◔)