Mễ Cốc, Tạ Nhiên, Trịnh Hải Vân thăng chức làm nhân viên chính, hai người còn lại tiếp tục thực tập.
Khả Lạc vừa xem tài liệu vừa nói với Hạ Cửu Dương, anh đi sau cô gật đầu nói:
- Lát ta sẽ thông báo sau.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng làm việc riêng của Thời Lễ. Khả Lạc mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng đập tay vào bàn cùng tiếng quát:
- Cô bị đuổi việc, cô làm sai bản báo cáo rồi, thậm chí là sai những điểm cơ bản đấy. Đến phòng nhân sự nhận lương liền rời đi ngay cho tôi.
Vị trợ lí đứng đối diện Thời Lễ ro rúm, cô ta vội lên tiếng xin:
- Giám đốc, xin anh cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ học tập để không mắc sai lầm này nữa.
Thời Lễ nhẹ nhàng quăng bản báo cáo của cô ta xuống sàn, anh nhàn nhạt đáp:
- Công ty là nơi làm việc, chứ không phải là nơi học tập lấy kinh nghiệm. Nếu cô muốn học thì mời đến trường Đại học.
Cô trợ lí đó bật khóc, vội nhặt bản báo cáo trên sàn rồi chạy khỏi phòng. Khả Lạc đứng bên ngoài quan sát, cô nhấp môi:
- Tiểu Cửu nhi, tên nhóc này học hay không học, lại học cái nết đập bàn của ta.
Hạ Cửu Dương bất lực nhìn cô, anh thở dài lên tiếng:
- Còn ngươi nữa, cứ tức giận là đập bàn, đến bao giờ ngươi mới chịu sửa đổi đây?
Cô ngại ngùng cười, ánh mắt dõi theo Thời Lễ:
- Thói quen từ nhỏ rồi, sửa không được.
Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó dời tầm mắt về phía Thời Lễ:
- Cậu nhóc ấy thay đổi rồi.
Có lẽ vậy...
Cậu thay đổi rồi, trở nên trưởng thành hơn. Từ cậu nhóc nhút nhát, yếu đuối chỉ qua một năm đã thành thụt hơn, mạnh mẽ hơn từ tinh thần đến thân thể, Thời Lễ quả thực sinh ra để chiến đấu ở thương trường. Đôi mắt phượng của cậu cũng đã biến đổi, bớt đi sự buồn bã, nhiều hơn sự ngạo mạn vốn nên có của kẻ mạnh.
Cô tiến vào phòng, anh cũng vội đi theo cô. Khả Lạc ngồi vào ghê đối diện Thời Lễ, cô nhẹ giọng nói:
- Tay có đau không?
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, nghe cô nói vậy liền lắc đầu:
- Không đau.
Cô nhướng mày, lẳng lặng lấy bản hợp đồng trên bàn đọc, còn cậu cứ chăm chú nhìn cô. Không gian chìm vào im lặng, Thời Lễ băn khoăn một hồi thì lên tiếng:
- Thời Lâm, mẹ muốn tôi giành tấm phiếu tham gia buổi đấu giá.
Khả Lạc đóng bản hợp đồng lại, cô trầm mặc nói:
- Chỉ là một buổi đấu giá thôi mà, sao bà ấy lại phí tâm như thế?
Cậu không rõ cô không biết thật hay chỉ giả vờ không biết:
- Buổi đấu giá này có nhiều công ty lớn tham gia, nếu làm thân được với họ thì chức chủ tịch công ty cô đang ngồi sẽ thuộc về tôi. Thời Lâm, cô sợ không?
Cô đưa mắt nhìn thẳng cậu, tay nhẹ gõ từng nhịp trên bàn, bình thản lên tiếng:
- Tiểu Lễ, gọi chị.
Thời Lễ trố mắt nhìn Khả Lạc, cậu mím môi, cố chấp nói:
- Không.
Khả Lạc nhếch mép cười, cô đứng dậy xoa đầu Thời Lễ, nhẹ giọng nói:
- Vậy em thật sự muốn giành chức chủ tịch của chị sao?
Cậu im lặng không đáp, cô nhướng mày nhìn cậu:
- Thời Lễ, em gọi một tiếng " chị ", chị liền nhường chức chủ tịch này cho em.
Thời Lễ đứng dậy, cậu vươn tay nắm lấy tay cô, nhíu mày nói:
- Tôi không hề coi cô là chị. Thời Lâm, chẳng lẽ cô không biết tôi thích...
Khả Lạc rút tay mình về, cô lùi một bước, xa cách nói:
- Tiểu Lễ, em nên nghe theo lời mẹ em.
Nói rồi cô liền rời đi, Hạ Cửu Dương lúc này vẫn luôn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, anh trầm giọng nói:
- Thời Lễ, cậu thu lại tình cảm vô tri của mình đi, tốt nhất là đừng rung động trước cô ấy.
Nói xong anh quay lưng đi theo cô, Hạ Cửu Dương đi đôi với Khả Lạc, anh trêu chọc nói:
- Ngươi không muốn yêu đương với cậu ta à.
Khả Lạc quay đầu liếc nhìn Hạ Cửu Dương, cô nhíu mày đáp:
- Xin lỗi, ta không có sở thích luyến ái loạn luân!
Anh nhướng mày, tiếp tục trêu ghẹo cô:
- Nhưng cậu nhóc đấy đâu phải em ruột ngươi đâu.
- Trên danh nghĩa cậu ta là em ta. Ngươi nghĩ ta sẽ yêu đương với một người mà mọi người đều cho rằng hắn là em ta sao?
Nói rồi cô liền đi ra xe, Khả Lạc hạ cửa kính xuống, cô quay đầu nhìn anh đang đứng bên ngoài, lên tiếng:
- Tiểu Cửu nhi, ta đi tìm nam chủ một lát đây, ngươi cứ theo Thời Lễ về Thời gia. Mọi chuyện ta sẽ xử lí sau.
Dặn dò Hạ Cửu Dương xong thì Khả Lạc lái xe đến tiệm hoa. Vừa bước vào thì cô liền thấy Hứa Hoài Chu đang đứng trên thang, anh đang treo dây đèn leg, thấy vậy cô nói:
- Hoài Chu, có cần tôi giúp gì không?
Hứa Hoài Chu quay đầu nhìn cô, anh mỉm cười nói:
- Tiểu Lâm à, em giúp tôi đem những quyển sách đặt lên kệ nha.
Khả Lạc gật đầu, cô liền làm theo lời anh. Hứa Hoài Chu suy nghĩ một hồi thì lên tiếng hỏi cô:
- À, ngày mai em có rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn.
Khả Lạc sững người, cô trầm mặc đặt những cuốn sách lên kệ, thấp giọng nói:
- Hoài Chu, có lẽ sắp tới tôi sẽ không đến nơi này nữa...