Khả Lạc nhìn ra ngoài trời, cô chậm rãi dời mắt nhìn gương mặt anh phản chiếu trên cửa kính, anh cũng nhận thấy tầm mắt cô, nhướng mày nói:
- Gương mặt này không tồi chứ!
Cô gật đầu, lời anh nói quả thật không sai.
Gương mặt Hạ Cửu Dương rất sắc sảo, nhất là ánh mắt anh ta, sắc bén, lạnh nhạt, âm u, trông khá giống những nhân vật phản diện.
Hạ Cửu Dương tựa như phiên bản ngược của nam chủ. Hứa Hoài Chu là thái dương nhu hòa, ấm áp, còn Hạ Cửu Dương là kẻ ở bóng tối, cả người đều toát ra khí chất địa ngục, lãnh khốc, nguy hiểm lại đầy mê người.
Hạ Cửu Dương đẹp nhất khi anh đứng trong căn phòng tối với điếu thuốc trên tay, tựa như ác ma sa đọa, thật u tối, cũng thật mỹ lệ, cuốn hút.
Nhất là vào ban đêm, gương mặt anh càng trở nên ma mị, mang theo một chút hút hồn, trên người anh lúc này vừa mang mùi sữa ngọt lại pha lẫn mùi thanh lãnh của nicotine.
Khả Lạc đưa tay chạm vào ấn đường anh, lướt nhẹ xuống sóng mũi, cô mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết:
- Vì tương lai của nhân loại, chúng ta tạo ra thế hệ sau của Hạ Cửu Dương đi.
Anh nhướng mày, vẻ mặt tà tà nhìn cô, anh vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần sát mình, cúi thấp đầu, nhấp môi nói:
- Ngươi chắc chứ. Không phải ghét việc đó à?
- Với ngươi thì không. - Cô đáp.
Hạ Cửu Dương buông eo cô ra, Khả Lạc tự động lùi về sau một bước, anh biết cô chỉ muốn trêu đùa, liền hùa theo cô:
- Được thôi. Trước đó chúng ta hãy nghĩ tên cho baby trước đi, nam đặt tên gì, nữ đặt tên gì.
Anh xòe tay ra, tiếp tục liệt kê:
- Còn phải mua tã, sữa, quần áo, khăn cho baby nữa. Phải mua đồ chơi để dỗ baby nữa, nên mua búp bê hay siêu nhân, mua gấu bông hay rubik? Phòng của baby nên để nhiều cửa sổ cho ánh nắng chiếu vào không? Không được, nắng nhiều quá baby sẽ đen mất!
Khả Lạc nhanh tay chắn môi Hạ Cửu Dương lại, cô gượng cười:
- Không muốn sinh baby nữa!
Cô sợ rồi, sinh ra tiểu thiên thần đáng yêu như cô thì không sao nhưng sinh ra tiểu ác ma như anh thì chắc chắn không được!!
Lời nói ban nãy vốn dĩ rất ngọt ngào nhưng cả hai người đều biết, hai người họ ở các thế giới có thể kết hôn, có thể yêu nhau nhưng khi trở về phải vứt bỏ mọi thứ liên quan đến cảm tình.
Đã không thể yêu nhau, thì cần gì phải cho nhau cơ hội...
Đó vốn là những ý nghĩ ban đầu của hai người họ.
....
Sáng hôm sau, bầu trời trong lành, ánh nắng rực rỡ rọi xuống khắp các con đường.
Khả Lạc ngồi bệt xuống sàn nhà lụi cụi mang giày để chuẩn bị đến tiệm hoa, bất chợt nghe tiếng bước chân, cô quay đầu thấy anh đang khoanh tay, dáng vẻ lười biếng dựa vai vào tường, cổ áo pijama hở rộng để lộ một khoảng lớn xương quai xanh, đầu tóc vì mới ngủ dậy mà có chút bù xù, ánh mắt mơ màng nhìn cô.
Khả Lạc hoàn toàn tin người trước mắt và người tối hôm qua là hai người khác nhau!!
Lúc này anh mặc dù trông hơi tùy tiện phóng túng nhưng vẫn có chút đáng yêu.
Hạ Cửu Dương cố nén cơn buồn ngủ, anh lên tiếng khuyên bảo cô:
- Lạc Lạc, ngươi nên nhớ việc nghiêm cấm của chúng ta là động tình với nhân vật ở các thế giới. Ta sợ ngươi đơn thuần đáng yêu dễ sa vào lưới tình, rồi làm ra chuyện bậy như thắt cổ, cắt tay, nhảy cầu, lúc đó ta không cứu rỗi được ngươi đâu.
Cô giật giật khóe miệng, vẻ mặt không thể tin được nói:
- Mặc dù ta đơn thuần đáng yêu thật nhưng ta không ngu ngốc.
Khả Lạc rất tự tin vào bản thân, cô tinh thông nhiều thứ, học hỏi nhanh lại xinh đẹp yêu kiều. Cớ gì phải khổ tâm vì một nam nhân khác!
Hạ Cửu Dương nhìn cô rời đi, anh chuyển tư thế dựa lưng vào tường, vươn tay xoa xoa mí mắt.
Khả Lạc chậm rãi lái xe đến tiệm hoa. Cô vẫn như thường ngày giúp nam chủ gói hoa.
Hứa Hoài Chu một bên giúp khách hàng chọn ra những hoa tươi nhất, một bên vẫn luôn len lén nhìn Khả Lạc.
Cô nhận thấy ánh mắt của anh, lâu lâu sẽ nhìn anh và đáp lại là nụ cười tươi, nhìn Hứa Hoài Chu ngại ngùng dời mắt, cô cảm thấy nam chủ cũng khá đáng yêu.
Bất chợt một người phụ nữ trung niên hùng hổ bước vào cửa tiệm, cô nhận ra bà ấy, ban nãy bà ấy vừa mua một bó hoa cúc.
Bà ta tiến lại trước mặt Khả Lạc, tay khoanh trước ngực, dáng vẻ khinh thường lên tiếng:
- Tôi không ngờ tiệm hoa này lại làm ăn vô đạo đức như vậy. Chính cô đã đưa thiếu tiền cho tôi, ngay bây giờ cô mau trả tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Chân mày Khả Lạc giật giật, cô không tin bản thân lại sơ sót đến mức đó, cô nhíu mày nói:
- Dì ơi, cháu nghĩ là dì đã làm mất tiền ở đâu đó rồi. Nếu dì nghi ngờ cháu đưa thiếu tiền thì cháu sẽ cho dì xem camera.
Khả Lạc không ngờ lại có lúc dùng đến camera, bởi trước đây vì sợ nam chủ lại bị người ta ức hiếp nên cô quyết định gắn camera ở tiệm.
Bà ta lại nghe ra cô đang có ý chỉ bà ta già cả lú lẫn, bà ấy càng thêm bực mình, tay đập mạnh xuống bàn, quát mắng Khả Lạc.
Cô bình thản nhìn chằm chằm bà ấy, bây giờ cô quả thật muốn hốt bà ấy lên đồn cảnh sát cùng nhau giải quyết, nào ngờ Hứa Hoài Chu vội chạy lại phía cô, anh nhanh chóng đưa tiền cho bà ấy.
Khả Lạc trơ mắt nhìn bà ta mang tiền rời đi, lần đầu tiên cô muốn kí đầu nam chủ đến vậy:
- Hứa Hoài Chu, anh còn chưa làm rõ việc mà đã đưa tiền cho người ta.
Hứa Hoài Chu biết cô tức giận, anh vươn tay xoa đầu cô, mỉm cười nói:
- Không sao mà, chỉ mà chút tiền thôi, cần gì phải làm lớn chuyện. Với lại anh không muốn nhìn bà ấy tiếp tục mắng em.
Khả Lạc đánh thẳng vào cánh tay anh:
- Ngốc tử.
Anh cười cười nhìn cô, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng. Khả Lạc biết nam chủ thế giới này là người ấm áp, anh ấy sẽ không gây sự với bất cứ ai, càng không muốn bản thân làm phiền đến người khác.
Hứa Hoài Chu nhìn mọi người xung quanh đã rời đi, anh vươn tay chạm nhẹ lên bàn tay cô:
- Anh có món quà muốn tặng em.
- Hửm? - Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại cô reo lên, Khả Lạc vừa nhấc máy đã nghe tiếng nói rối rắm của Hạ Cửu Dương:
- Lạc Lạc, có chuyện rồi. Ta đang ở gần tiệm hoa, ngươi mau ra ngoài đi.