Khả Lạc tách Chương Sơ Mặc ra khỏi người mình, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu khiến cô bỗng chốc muốn trêu chọc:
- Tiểu Mặc, nhìn em đáng yêu thật đấy.
Hai má cậu chợt ửng hồng như rạng mây sáng sớm, nhỏ giọng phản bác:
- Ai lại khen con trai đáng yêu kia chứ.
Lời Khả Lạc nói cũng chẳng sai, Chương Sơ Mặc vì chưa dậy thì mà trông có chút ngây ngô, đầu tóc đen mềm mượt, đôi mắt tam bạch ngây thơ, cả gương mặt đều toát ra khí chất bổn bảo bảo đáng yêu nhất.
Cô vươn tay nắm lấy tay cậu, hai người cùng nhau đi về nhà, trên đường vui vẻ trò chuyện.
Tiểu Cửu từ không gian quan sát, tặc lưỡi thở dài, nó có chút lo cho nam chủ thế giới này, bởi lẽ Khả Lạc có tật xấu là thích trêu chọc tiểu hài tử, nhất là những đứa nhóc đáng yêu như Chương Sơ Mặc.
Vừa về đến nhà của Chương Sơ Mặc, cậu níu chặt lấy tay của Khả Lạc, mỉm cười nói:
- Chị ơi, chị đợi em ở đấy nha.
Nói xong cậu liền chạy nhanh vào nhà, chỉ chốc lát sau liền chạy nhanh về phía cô, cậu tranh thủ dẹp cặp, ngay cả đồng phục cũng chưa thay đã chạy khỏi nhà.
Chương Sơ Mặc thản nhiên nắm lấy tay cô, tung tăng đi đến nhà của cô.
Cửa nhà vừa mở, mẹ của nguyên chủ - bà Lê Chân liền chạy ra, mỉm cười dang rộng vòng tay ý định ôm lấy cô, chợt Khả Lạc cảm nhận có lực đang ôm chặt lấy mình, cô liếc mắt xuống thấy mình đang bị cậu nhóc ấy đang ôm lấy cô, mặt cậu đối diện với bà Lê Chân.
Lê Chân nhìn vẻ mặt bảo hộ của Chương Sơ Mặc, bà bất lực bật cười:
- Tiểu Mặc Mặc à, Hy Nhi là con của dì đấy.
Chương Sơ Mặc càng ôm chặt lấy Khả Lạc hơn, lên tiếng đầy quyết liệt:
- Nhưng sớm muộn chị ấy cũng sẽ là vợ của con.
Lê Chân liếc mắt nhìn cô, Khả Lạc cũng chỉ nhún vai bất lực, cô vươn tay xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Mặc, chị không thích người hung hăng, lại còn thiếu lễ phép với người lớn.
Chương Sơ Mặc trừng mắt hoảng loạn nhìn Khả Lạc, cậu uất ức đẩy cô về phía bà, tay bấu víu vào nhau:
- Cháu xin lỗi dì nhưng dì đừng ôm chị ấy được không, chị ấy là để cho cháu ôm.
Lê Chân nghe cậu nói vậy liền hôn lên má của Khả Lạc, nhìn cậu nhóc trước mắt như vỡ vụn đau đớn, bà nhịn không được mà bật cười lớn.
Đầu xỏ gây chuyện xong liền bỏ đi, Khả Lạc đành phải dỗ dành tên nhóc vành mắt đã đỏ hoe này.
Chương Sơ Mặc ôm lấy eo Khả Lạc, cậu nhón chân cao lên, vươn tay lau kĩ chỗ ban nãy mà Lê Chân đã đặt môi vào, lẩm bẩm:
- Chị là của em kia mà, chỉ em mới được hôn.
Khả Lạc cong môi cười nhìn cậu, cô nhanh chóng thả một cái hôn mềm nhẹ lên má cậu, cái hôn như chuồn chuồn lướt nhưng để lại trong tim cậu cảm giác hạnh phúc đến bất ngờ.
Cô nhìn cậu cuống quýt lùi về phía sau, lên tiếng nói:
- Đừng buồn nữa, nhá!
Chương Sơ Mặc gật gật đầu liền chạy khỏi nhà cô, cậu đưa tay ôm lấy đôi má đang nóng bừng chạy thẳng về nhà mình.
Vừa về đến nhà, cậu vội đến khoe mẹ của cậu, Chương Sơ Mặc hớn hở nói:
- Chị ấy vừa mới hôn con đấy mẹ, ở ngay đây nè.
Cậu vươn tay chỉ vào má của mình, Hạ Thời vươn tay xoa đầu cậu, bà dịu dàng nói:
- Vậy sao! Chứng tỏ Tiểu Hy rất thích con đấy.
Chương Sơ Mặc bẽn lẽn, cậu vươn tay nắm lấy cổ tay áo của Hạ Thời, lên tiếng:. Truyện Mỹ Thực
- Ngày mai con cưới chị ấy có được không?
Khóe môi Hạ Thời giật giật, bà mỉm cười khuyên can:
- Con và chị ấy chưa đủ tuổi thì sao có thể kết hôn được.
Cậu bĩu môi, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy khi nào con mới cưới chị ấy được.
Hạ Thời im lặng không trả lời thắc mắc của cậu, câu hỏi này phải do chính cậu trả lời.
Thấy bà không đáp, Chương Sơ Mặc càng rối rắm, cậu hoang mang nói tiếp:
- Chị ấy tốt như vậy chắc sẽ có nhiều người bám đuôi lắm, nên con phải nhanh chóng cưới chị ấy mới được.
Cậu đưa tay sờ sờ cằm, tỏ vẻ người lớn đang bận rộn suy nghĩ, đi qua đi lại trước cửa nhà, thấy vậy bà chỉ nhịn cười mà rời đi.
Lát sau, Hạ Thời đang trong bếp liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của con trai mình, bà quay đầu nhìn cậu:
- Sao vậy Sơ Mặc?
Chương Sơ Mặc mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Hạ Thời, cậu lên tiếng:
- Mẹ nhờ chị ấy dạy con làm bài tập hè được không?
Bà bất ngờ nhìn cậu:
- Bài tập hè? Con cứ qua nhờ thẳng Tiểu Hy là được rồi.
Cậu lắc đầu, lên tiếng nói:
- Con tính sẽ nhờ chị ấy giúp trong hai tháng hè, nếu con mở miệng nói thì chị ấy sẽ cảm thấy con phiền mất!
Hạ Thời nhướng mày, bà ngơ ngác hỏi:
- Tận hai tháng?
Chương Sơ Mặc tủm tỉm cười, đôi mắt tam bạch theo cảm xúc cậu mà trở nên long lanh:
- Để bồi dưỡng tình cảm ấy mà.
- Nhóc quỷ! - Bà bật cười nói.
Cậu vui vẻ chạy lên lầu, chuẩn bị tinh thần cho hai tháng nghỉ hè với đống bài tập, lần đầu cậu cảm thấy bài tập cũng không vô ích như thế.