Hai người đi vào phòng nhỏ, đu quay bắt đầu chuyển động, dần dần lên cao, Khả Lạc ngắm nhìn bầu trời ngả màu xế tà, khen ngợi:
- Thật đẹp, hoàng hôn thật đẹp.
Quân Hàn nhìn Khả Lạc, nhìn người luôn tồn tại trong tim mình suốt hai kiếp:
- Um, đẹp.
Khả Lạc chợt có chút lưỡng lự, sau đó lại quyết tâm, mắt cô nhìn đối mắt với Quân Hàn:
- Hàn, tớ không thích Dương Phong Triệt.
Quân Hàn nghe vậy, chỉ gật gật đầu, nhắc đến Dương Phong Triệt, Quân Hàn bĩnh tĩnh đến có chút lạnh lùng:
- Tớ biết.
Khả Lạc thấp thỏm, má hơi ửng đỏ:
- Hàn, tớ nghĩ người tớ thích là..là cậu.
Quân Hàn ừm một tiếng, sau đó anh đi người ra, ngơ ngẩn nhìn cô:
- Cậu nói gì? Nói lại lần nữa.
Mặt Khả Lạc càng ửng hồng, cô kéo lấy cổ áo Quân Hàn, thân vào môi anh:
- Tớ nói tớ thích cậu, cậu nghe rõ chưa.
Quân Hàn đứng bất động, nghe lời tỏ tình của cô, anh tự hỏi bản thân: " Cô ấy thích mình, là thật sao? ", anh giơ tay chạm vào ngực trái, cảm nhận trái tim đang rung động, đập rộn ràng xao xuyến.
Cuối nhìn cô, mắt anh lại luôn để ý đến đôi môi nhỏ xinh đỏ mọng ấy, anh thân nhẹ một cái nữa, kéo cô vào lòng mình:
- Nhưng giữa hai người có hôn ước.
- Tớ sẽ hủy hôn, đợi bố mẹ về tớ sẽ nói họ.
Quân Hàn ôm cô càng chặt, ghé sát tai cô, nói:
- Không được hối hận. Tớ không cho cậu thời gian hối hận đâu.
Khả Lạc lắc lắc đầu, đáp lại cái ôm của anh:
- Không hối hận, tớ cảm thấy ở cạnh cậu hạnh phúc hơn việc cứ theo đuôi Dương Phong Triệt..
Trời bắt đầu có mây đen kéo đến, Khả Lạc thấy vậy liền thoát khỏi cái ôm, nhìn người nam nhân mặt cũng bắt đầu đen giống mây, mặt Quân Hàn kiểu " Bảo yêu mình, chưa ôm được 5 giây đã không cho ôm nữa ", cô phì cười:
- Trời sắp mưa rồi, chúng ta mau về nhà thôi.
Quân Hàn nhìn ra ngoài trời, nắm lấy tay cô:
- Về nhà thôi.
Vừa ra khỏi cổng khu vui chơi, trời đã bắt đầu rơi hạt, mưa càng lúc càng lớn, cô run rẩy ôm lấy cánh tay, thấy vậy, Quân Hàn cởi chiếc áo sơ mi ra khoác lên cho cô:
- Cẩn thận chút.
- Um. - Khả Lạc ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người tay nắm tay, cùng nhau chạy dưới mưa. Khoảnh khắc này giống như lúc trước, chỉ là cảm xúc của Quân Hàn khác biệt lúc trước rất nhiều.
Lúc trước, Quân Hàn để Khả Lạc đợi anh dưới mưa, có chút xa cách cô, giờ đây, họ sánh bước cùng nhay, bàn tay đan nhau, anh yêu cô, muốn giữ cô bên cạnh mình.
Về đến nhà, hai người cũng đã ướt như chuột lột, mẹ Quân thấy vậy liền nói:
- Hai đứa mau mau đi tắm nước nóng đi, coi chừng cảm lạnh.
Quân Hàn gật gật đầu, Khả Lạc nói:
- Dạ.
Nói rồi, hai người cùng nhau lên lầu. Bà Quân nhìn bóng lưng hai người khuất xa, mới gọi ông Quân:
- Anh nhìn xem, hai đứa thật xứng đôi, Lạc Lạc chắc chắn là con dâu em rồi.
Ông Quân gật đầu tán thành, bà Quân nhìn Khả Lạc lớn lên, coi như cũng là mẹ nuôi của cô, bà đặc biệt dành tình cảm cho cô.
Về đến phòng, Khả Lạc tắm rửa xong, Tiểu Cửu đã bay đến trước mặt cô:
- Quân Hàn đã rung động, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở mức rất thích thôi.
- Um, ta biết, vẫn còn thời gian mà, cứ thoải mái thôi.
Tiểu Cửu bĩu môi:
- Ngươi đang lười biếng thì có.
Khả Lạc liếc xéo Tiểu Cửu, biết tình hình không tốt, Tiểu Cửu nhanh chóng trốn vào không gian.
" Cốc Cốc ", nghe có tiếng gõ cửa, Khả Lạc bước ra mở cửa, là mẹ Quân.
Khả Lạc mời bà vào phòng, bà Quân nhìn Khả Lạc với ánh mắt giàu tình thương:
- Nào, Lạc Lạc mau uống chút nước gừng ấm đi, giữ ấm cơ thể.
Khả Lạc ngoan ngoãn nhận lấy chén nước gừng:
- Con cảm ơn ạ.
- Khách sáo gì chứ.
Bà Quân nhìn Khả Lạc uống, bà vuốt nhẹ tóc cô:
- Lạc Lạc, con thích Quân Hàn sao?
Mặt cô ửng đỏ, gật gật đầu:
- Dạ, con vừa tỏ tình cậu ấy, con... con hơi lo lắng.
- Lo lắng gì chứ, con cứ làm điều con muốn thôi, không ai trách con đâu.
Bà Triệu nhẹ nhàng nói.
- Vậy hôn ước với Dương Phong Triệt thì sao, con tính thế nào?
Khả Lạc suy tư, ánh mắt cô dần kiên quyết hơn:
- Con muốn hủy hôn, đợi bố mẹ về con sẽ nói với họ, con tin họ sẽ chấp nhận.