Sáng sớm, Khả Lạc ngồi bệt trên giường, hai chân duỗi thẳng, mi mắt còn chưa mở hết, miệng lèm bèm:
- Sơ Mặc?
Cô vốn chỉ gọi chơi chơi, nào ngờ lại thấy anh đang đi nhanh về phía mình, anh không chạy, cũng không phải đi chậm rì rì như bình thường, dáng vẻ anh bình thản thong dong đứng trước mắt cô:
- Lại đây.
Hai tay anh dang ra, Khả Lạc giương mắt nhìn anh, đôi mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ, cô vươn tay về phía anh. Chương Sơ Mặc nhẹ cong môi liền nhấc bổng cô lên, ẵm cô từ từ mà đi về phía phòng bếp.
Cô bị anh ôm như một đứa trẻ nhỏ, cằm tựa lên vai anh, như một con khỉ đít đỏ treo trên thân thể của con người.
Chương Sơ Mặc một tay đỡ eo cô, một tay làm bữa sáng, dáng vẻ anh trông không quá đô con nhưng cơ bắp cũng không tồi, bị cô dính lên người cả một thời gian vẫn không suyễn.
Khả Lạc nằm trên vai anh một hồi cũng hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nhổm đầu liếc nhìn bếp:
- Cậu biết nấu ăn?
Anh không nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cô nhíu nhíu mày:
- Có ngon không?
Chương Sơ Mặc lúc này mới nhìn cô, ánh mắt như muốn nuốt cô vào bụng, môi anh nhẹ mở ra:
- Không ngon bằng tôi.
Khả Lạc vùi đầu vào vai cậu, ngại ngùng hồng hồng cả hai tai, tiếng cười ngọt như mật của anh chui vào tai cô khiến tai đã hồng càng hồng thêm.
Nấu xong bữa sáng, anh đưa tay đỡ eo cô, eo nhỏ mềm mại làm xúc cảm trên tay anh cảm giác khá tốt, đặt cô ngồi lên ghế xong anh mới quay lại bếp bưng bữa sáng lên.
Bữa sáng khá đơn giản, chỉ là bát mì bình thường, đập thêm trứng cùng vài cọng rau cải xanh.
Khả Lạc gắp mì cho vào miệng, cô khựng lại tầm ba giây, thức ăn trong miệng không quá tệ nhưng cũng không gọi là ngon, chỉ gói gọn hai chữ.
Nuốt được.
Chương Sơ Mặc nhíu mày, anh thả đũa xuống, lưng tựa vào thành ghế, mắt nhìn chằm chằm vào cô. Khả Lạc ngẩng mặt nhìn cậu, thắc mắc:
- Không ăn nữa sao?
Anh gật đầu, đẩy tô mì của mình về phía cô, khóe môi cô giật giật.
- ...
Tên nhóc này coi cô là heo sao?
Anh mím môi thành đường thẳng, tay gõ gõ lên bàn, lên tiếng:
- Không ngon bằng chị làm, sau này chị nấu hết đi.
Khả Lạc giữ vững nụ cười, cô chống cằm nhìn anh:
- Cậu coi chị là bạn gái hay đầu bếp vậy?
Chương Sơ Mặc nheo mắt, anh ngập ngừng đáp:
- Chắc là bạn...gái đi.
Cô lúc này chỉ muốn kí cái đầu anh!
Này thì ngập ngừng!!
Này thì do dự!!
Lão nương kí nát cái đầu chó của cậu!!
Khả Lạc nhổm người vươn tay búng trán anh, Chương Sơ Mặc còn đang ngơ ngác thì nghe giọng cô:
- Hình phạt vì cậu do dự.
- Ồ.
Anh cúi thấp đầu, khóe môi cong lên độ cung nhỏ, nhỏ đến mức khó phát hiện.
Hai người quầy đến trưa, vì anh không đến quán rượu nên ngồi ở trên ghế chơi đùa với thanh đoản đao.
Khung cảnh trong nhà xem như cũng khá hài hòa, nữ nhân hơi cong eo, cúi đầu nắn nót từng nét chữ thư pháp, nam nhân lúc này dựa vào cạnh bàn, mắt chăm chú nhìn nữ nhân.
Gương mặt cô lúc này không trang điểm, nhưng Khả Lạc vẫn chấm nốt ruồi lệ, tóc dài được búi lên lộ ra cái ót trắng trẻo.
Chương Sơ Mặc nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ của cô, chợt anh vươn tay chạm nhẹ lên nó, thấy cô không phản ứng, anh liền tùy ý mà dùng lực miết, nốt ruồi vì thế mà biến mất.
Anh ngơ ngác nhìn đầu ngón tay bị dính đen:
- Nốt ruồi là giả sao?
Khả Lạc nhìn thấy tang chứng vật chứng tại chỗ, cô hận không lấy nốt ruồi phóng bự đập nát tay chó của anh:
- Cậu lăn quá một bên cho chị!!
Chương Sơ Mặc lắc đầu, cậu bọc qua sau lưng cô, vươn tay ôm lấy eo cô từ đằng sau, cằm gác lên đỉnh đầu của cô, chợt giọng nói mang theo đả kích của anh vang lên:
- Chị hơi lùn nhỉ?
Khả Lạc trừng mắt nhìn cậu, nếu mắt cô có thể phóng đạn thì anh sớm đã lủng cả trăm lỗ, cô phàn nàn đáp lời anh:
- Cậu cao như thế làm gì kia chứ.
Chương Sơ Mặc mặt không đổi cảm xúc, bình thản đáp:
- Để bổ sung cho chị.
Cô nhanh chóng quay người, hai tay chống lưng cậu đẩy ra phía cửa:
- Lăn đến quán rượu của cậu đi, chị không cần cậu bổ sung.
Anh quay đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi lại:
- Thật sự không cần sao?
Chưa đợi cô trả lời thì anh đã cúi đầu phong bế môi cô bằng nụ hôn nhẹ, dứt khỏi môi cô, anh cười nói:
- Mộng Hy, chờ tôi về nhà.
Nói rồi anh liền quay lưng đi, ánh mắt vui vui vẻ vẻ.
Anh vừa đến quán rượu đã thấy bóng dáng Trang Vân Du, cô ấy ôm trên tay bó hoa diên vỹ rực rỡ, thấy anh liền mỉm cười chạy như bay về phía anh.
Chương Sơ Mặc hơi cau mày, anh lên tiếng hỏi:
- Cô đến tìm tôi sao?
Trang Vân Du liên tục gật gật đầu, đôi mắt mèo xinh đẹp phản chiếu hình bóng anh, cô ấy đẩy bó hoa về phía anh, mỉm cười nói:
- Tặng anh.
- Tặng tôi? - Anh thắc mắc.
- Phải, lúc em học tập ở phương tây, họ khi muốn bày tỏ tình cảm với đối phương thì sẽ tặng hoa cho đối phương.
Anh cúi đầu nhìn Trang Vân Du, ý cười trên gương mặt sớm đã biến mất:
- Xin lỗi, tôi không thể nhận được.
Nói rồi anh lướt qua người cô, hoa diên vỹ trong tay bỗng chốc chẳng xinh đẹp nữa...
Trang Vân Du hơi bĩu môi, cô thầm oán trách Chương Sơ Mặc không cho cô tia hi vọng.
Có lẽ cô không biết rằng bị người không có tình cảm với mình nhưng vẫn gieo hi vọng cho mình càng tàn nhẫn hơn việc chặt đứt hi vọng...