Lúc anh trở về nhà đã thấy Khả Lạc đứng chờ sẵn trước cửa nhà, bước chân anh theo tâm trí mà đi nhanh hơn.
Chương Sơ Mặc vươn tay nhấc bổng cô lên, anh mỉm cười nói:
- Chị, đã nấu cơm chưa?
Tay Khả Lạc choàng qua cổ anh, cô lười nhác gác cằm lên vai rộng của anh:
- Nấu rồi, đợi cậu vào ăn thôi.
Trên bàn ăn, cô ăn vài miếng liền dừng lại, giương mắt nhìn chàng trai trước mắt ăn như hổ đói nhưng vẫn không mất lịch sự, cô đảo lưỡi trong khoang miệng, ngập ngừng lên tiếng:
- Sơ Mặc, dạo gần đây cậu có thường xuyên gặp Vân Du không?
- Vân Du?
Não anh xoay vòng kiếm xem người tên Vân Du mà cô nhắc là ai.
Khả Lạc hơi bất ngờ, cô nhắc lại lần nữa:
- Vân Du đấy, cô nhóc mấy hôm trước đến thăm cậu đấy, mắt mèo như vậy này.
Nói rồi cô vươn tay kéo hai đuôi mắt xếch lên, anh chăm chú nhìn cô, khựng lại một hồi mới đáp:
- À.
Anh chỉ nghe tư lệnh Trang nói tên cô con gái ông ta một lần nên cũng chẳng để tâm mấy, chỉ biết cô ấy mang họ Trang giống tư lệnh.
Chương Sơ Mặc nhìn đôi mắt trông mong của Khả Lạc, chậm rì rì trả lời cô:
- Dạo này cô nhóc đó hay đến kiếm tôi, ban nãy còn tặng hoa nữa.
Dừng lại một chút, khát vọng sống của anh dâng lên, vội vàng giải thích:
- Đương nhiên tôi không nhận hoa của cô ấy, cũng đã từ chối cô ấy rồi.
Khả Lạc không đáp lời anh, tay cô cầm lấy đôi đũa bới bới bát cơm, đến anh cũng chẳng biết cô đang nghĩ gì. Chương Sơ Mặc mím môi, anh len lén nhìn cô, lên tiếng:
- Mộng Hy, chị thích tôi sao?
Khả Lạc ngẩng mặt nhìn cậu, khóe môi ngọt ngào cong lên:
- Thích.
Anh gượng cười cười liền cúi đầu tập trung ăn, đôi mắt đã giăng kín những suy tư, anh biết cô che giấu rất giỏi, nhưng giác quan của anh cũng không tồi, sớm đã phát hiện đáy mắt lạnh nhạt của cô khi trả lời anh.
Cô chính là viên đạn bọc đường muốn lấy mạng anh, anh biết rõ nhưng vẫn bị lớp đường mật ấy dụ dỗ.
Ha, thật tệ hại mà...
Tối hôm đó, Khả Lạc ngủ trên giường, anh thì trải chiếu nằm dưới sàn, ban đêm tĩnh mịch ấy bị tiếng động ngoài cửa sổ phá vỡ.
Lông mi Chương Sơ Mặc khẽ động đậy, anh rón rén vòng qua giường lấy áo khoác liền đi vội ra ngoài, đưa tay mở cửa sổ, anh xua con quạ đen ấy rời đi, sau đó khẽ khàng mà đóng cửa sổ lại, vừa mới quay đầu lại đã thấy cô đứng phía sau.
Khả Lạc còn hơi buồn ngủ, cô tựa vai vào vách tường, giương mắt nhìn anh:
- Cậu lại đi đâu nữa sao?
Chương Sơ Mặc gật đầu, trước giờ anh cũng chưa giấu giếm cô nên khá thoải mái đáp:
- Phải, đi giết người.
Anh lấy thanh đoản đao trong áo khoác ra, lưỡi đao sắc bén lóe lên trong bóng đêm, ánh trăng mềm mại bên ngoài thông qua cửa sổ chiếu vào người anh nhưng vẫn không giảm được sát khí mà anh bộc ra.
Cô cụp mi, môi đỏ mấp máy:
- Không giết người nữa, có được không?
Tay anh vô thức siết chặt đuôi đoản đao, ánh mắt thâm trầm hơi dịu lại:
- Người tôi giết là những kẻ đáng chết.
Nói rồi anh đi lướt qua cô, không quên dặn dò:
- Chị ngủ sớm đi, sáng mai tôi giải thích sau.
Đêm tối tịch mịch ấy, ánh sáng dịu dàng bên ngoài vẫn không giúp căn nhà trở nên ấm áp, thậm chí khiến người trong nhà trông đơn độc hơn.
Lúc anh quay về nhà, vốn dự tính sẽ tắm rửa để xóa tan mùi máu tanh, nào ngờ vừa vào cửa đã thấy bóng lưng cô độc của cô trên ghế.
Khả Lạc ôm lấy chân, ngồi ngoan ngoãn trên ghế, nghe tiếng mở cửa liền chuyển mắt nhìn anh:
- Bây giờ có thể giải thích chưa?
Chương Sơ Mặc vươn tay xoa xoa thái dương, anh quăng áo khoác lên thành ghế, tùy tiện ngồi đối diện cô, giọng trầm ấm vang lên trong đêm có chút kinh dị:
- Hắn ta đáng chết, một kẻ ấu dâm trẻ em.
Anh chăm chú nhìn Khả Lạc như muốn kiếm sự sợ hãi trong mắt cô, nhưng khiến anh thất vọng rồi, muốn biết cô sợ hãi hay không thì vui lòng nhìn xuống ngón chân cái của cô.
Khả Lạc không phải thánh mẫu, đối vối những kẻ như vậy cô cảm thấy chết là phù hợp.
Anh vươn tay về phía cô ra hiệu nói:
- Lại đây.
Cô đứng dậy đi đến trước mắt anh, Chương Sơ Mặc đưa tay kéo cô ngồi trên đùi mình, anh vươn đôi tay từng thấm đẫm máu chạm vào hai gò má cô, Khả Lạc có chút bất ngờ trước hành động của anh:
- Sao vậy?
Chương Sơ Mặc chăm chú ngắm nghía cô, giọng anh hơi khàn khàn trả lời:
- Rửa mắt, lão ta thật xấu, nhìn lão khiến mắt tôi có chút phiền.
Khả Lạc vươn tay che lấy đôi mắt anh, đôi mắt tam bạch xinh đẹp ấy khẽ nhắm lại, ngoan ngoãn chịu đựng lòng bàn tay mềm ấm kia, lông mi dài của anh khẽ rung rẩy chạm vào lòng bàn tay cô, Khả Lạc bật cười hỏi:
- Cậu coi chị là nước rửa mắt à?
Vốn tưởng anh sẽ gật đầu, nào ngờ anh lại mỉm cười đáp:
- Không, chị là bạn gái.
Ý cười trên gương mặt cô càng đậm, khóe môi cũng nhếch cao hơn, cô hơi cúi đầu mổ nhẹ lên môi anh, giọng đầy sủng nịch:
- Trẻ nhỏ dễ dạy.