Quân Hàn ôm lấy xác Khả Lạc suốt hai ngày, anh như một người mất hồn, thứ quan trọng đối với anh lúc bấy giờ là Khả Lạc, dù cô đã rời xa anh mãi mãi.
Mấy ngày sau, ông bà Quân và ba mẹ của Khả Lạc cũng biết đến chuyện này. Vì quá đau buồn nên ông bà Doãn quyết định rời đi, ra nước ngoài sinh sống. Bà Quân khi biết tin Khả Lạc mất, bà như tức điên lên, thật sự muốn đánh chết Quân Hàn, nhưng nhìn anh mất hồn mất vía, bà vừa hận lại vừa thương xót. Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy?
Lý Nhược Vân vô cùng hả hê, cuối cùng cô ta có thể an an ổn ổn là hạnh phúc rồi.
......................
Hai năm sau, Quân Hàn cùng nam nữ chủ chính thức tốt nghiệp cấp 3. Trong hai năm qua, Quân Hàn vừa học vừa quản lí công ty riêng của bản thân, anh muốn bản thân thật bận rộn để không nghĩ về cái chết của cô, Dương Phong Triệt và Lý Nhược Vân cũng đến với nhau, Lý Nhược Vân khá vui vẻ với cuộc sống hiện tại, mãn nguyện với cái chết của Khả Lạc.
...----------------...
Bảy năm sau, Quân Hàn xây dựng công ty càng lớn mạnh, nhớ đến chuyện kiếp trước, anh vẫn không quên Dương Phong Triệt từng khiến anh nhà tan cửa nát, Quân Hàn từng bước đè ép công ty nhà họ Dương, khiến nhà họ Dương phá sản.
Dương Phong Triệt vừa cùng Lý Nhược Vân kết hôn, do nữ chủ đã nói cô ta mang trong mình đứa bé chảy dòng máu họ Dương, bà Dương gấp rút tổ chức hôn lễ. Mấy tuần sau, cuộc sống nhung lụa của nhà họ Dương kết thúc, do công ty phá sản, họ phải chuyển ra sống trong căn trọ cũ kĩ. Ông bà Dương vốn đã có tánh tiêu xài phung phí, nay sa cơ vẫn không chịu đi kiếm tiền mà chỉ muốn Dương Phong Triệt cùng Lý Nhược Vân "cúng" tiền cho họ.
Tình cảm giữa nam nữ chủ cũng dần rạn nứt, kiếp trước họ hạnh phúc chỉ vì được sống giàu có, còn bây giờ thì không. Mỗi ngày cãi nhau với chồng, mỗi ngày bị mẹ chồng đánh đập, bị bố chồng xua đuổi, tâm thần Lý Nhược Vân dần không ổn định, cô ta như phát điên dại.
Lý Nhược Vân trốn trong góc phòng, co rúm, hai tay ôm lấy đầu mình " Tại sao, tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy, đáng lẽ mình phải được sống trong sự giàu có, người hầu kẻ mặc chứ, mình không cam lòng. "
Dương Phong Triệt cũng không khác gì Lý Nhược Vân, hắn ta vốn là công tử nhà họ Dương, hưởng qua vô số sự cung kính của người khác, nay lại phải luồn cúi đi xin việc, lòng tự cao của anh ta dần mất đi trước xã hội này, những ức chế trong lòng tích càng nhiều, về nhà lại nghe Lý Nhược Vân than vãn đủ điều, sau đó lại cãi nhau, bố mẹ thì lười biếng, kinh tế của gia đình bốn người đè nặng lên vai anh.
......................
Từ khi Khả Lạc rời đi, Quân Hàn như người sống mà không có linh hồn, anh không biết bây giờ động lực sống của anh là gì? Nhưng nhớ lại những việc bản thân phải làm trong kiếp này, anh dần tập trung vào công việc nhiều hơn, cố gắng hiếu kính với ba mẹ, dù biết giữa anh và bà Quân đã có mối ngăn cách lớn, khó mà quay về như lúc đầu.
Công ty càng trở nên vững mạnh, Quân Hàn dần dần từng bước mà ép công ty nhà họ Dương phá sản. Thấy được kẻ thù của mình phải hèn mọn van xin người khác, anh cười khinh miệt.
Quân Hàn lái xe ra phía ngoại ô, bước khỏi xe, tay anh ôm bó hoa bách hợp trắng bình tĩnh bước đi. Đến trước tòa mộ, anh đặt bó hoa xuống, thủ thỉ:
- Bảo bối, anh trả được thù rồi, anh cảm thấy thật vui, em có giống anh không?
Nhìn bức ảnh cô gái trên mộ, cô gái có vẻ ngoài trong sáng, thuần khiết, cười lên thật ngọt, ánh mắt lấp lánh như dãy ngân hà, nước mắt Quân Hàn chợt tràn ra. Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt, khuỵa gối, quỳ trước bia mộ, tay chạm nhẹ lên bức ảnh Khả Lạc:
- Lạc Lạc, anh nhớ em, rất nhớ em....anh sai rồi, xin lỗi, hức hức. Mỗi ngày không được nhìn thấy em, anh thật sự rất đau đớn, anh đã sai ngay từ đầu rồi, là do anh không đủ tin tưởng em, là do anh, anh thật sự sai rồi.
Cô gái trong ảnh vẫn mỉm cười, chàng trai ngoài đây lại khóc như mưa. Yêu một người đã khó, giữ một người ở lại bên mình càng khó hơn.
Quân Hàn mãi sau này, anh từng gặp một cô gái nhỏ có đôi mắt trong sáng, long lanh như người anh yêu, cô bé đó mời anh mua hoa tặng cho bạn gái, anh mua hết hoa của cô bé, cười nói: " Cháu bé à, người chú yêu có đôi mắt rất giống cháu, cười lên thật xinh đẹp, tiếc là chú mãi mãi không thể gặp lại cô ấy rồi. "
......................
Năm Quân Hàn 30 tuổi, anh đi thăm mộ cô như thường lệ, nhưng sau đó anh đi đến căn biệt thự mà anh từng giam cầm cô, bước vào nhà tắm cô từng dùng.
Cảnh tượng năm đó lại lặp lại, một bồn tắm đầy máu, một người với những vết cắt cổ tay sâu, một dòng chữ viết bằng máu, Quân Hàn mỉm cười nhìn dòng chữ anh vừa viết, môi mấp máy:
- Tôi đến gặp em đây, xin lỗi vì đã khiến em đợi lâu.
Quân Hàn tự sát, nhưng anh vẫn mỉm cười mãn nguyện, anh không chết, anh chỉ đến gặp người anh yêu.
Dòng chữ đỏ chói lọi lại đau thương
" Lạc Lạc, tôi cũng yêu em. "