Trò chuyện với Tiểu Cửu một hồi lâu, Khả Lạc buồn ngủ đến mức mí mắt mở không lên, Tiểu Cửu thấy vậy liền nói:
- Cô nãi nãi của ta ơi, mau đi ngủ đi, bây giờ nhìn mặt ngươi hảo xấu.
Khả Lạc cho Tiểu Cửu một ánh mắt " Ngươi tới số rồi con ạ. "
......................
Sáng hôm sau, Khả Lạc rời giường ngủ, tắm rửa thay đồ rồi đi đến nhà bếp, cô thấy bà Tiêu đã nấu sẵn bữa sáng, bà Tiêu vẫy vẫy tay:
- Nhiên Nhiên mau lại đây ăn sáng nào.
- Dạ vâng.
Bà Tiêu thấy Khả Lạc vẫn mặc thường phục, thắc mắc hỏi:
- Hể Nhiên Nhiên à, sao con chưa thay đồ nữa, muộn giờ làm bây giờ.
- Nay con được giám đốc cho nghỉ ạ, mai mới đi làm.
- Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt.
Hai mẹ con ăn sáng xong, thì cùng nhau xem tivi, chợt bà Tiêu nhìn Khả Lạc, bà mềm giọng hỏi han:
- Con làm việc ở đó có bị ức hiếp không?
Khả Lạc lắc đầu, nói:
- Không có đâu mẹ, mọi người đối xử với con rất tốt.
- Vậy...còn vị giám đốc mà ban nãy con nhắc đến?
- À giám đốc Trạch ạ, anh ấy tốt lắm ạ, lại tài giỏi nữa, đôi khi hơi khó tính với cầu toàn.
Bà Tiêu nắm lấy tay Khả Lạc, bà nói:
- Nếu con ở ngoài xã hội bị ức hiếp, thì cứ về nhà, mẹ sẽ luôn ở cạnh con, biết chưa.
Nước mắt của Khả Lạc chợt rơi xuống, lâu lắm rồi cô mới nghe lại câu này.
Cả ngày hôm đó, Khả Lạc cùng bà Tiêu trò chuyện với nhau, trưa thì cùng đi siêu thị, cùng nhau nấu ăn, một ngày bận rộn nhưng cũng đầy niềm vui.
Buổi chiều, Khả Lạc đang dọn dẹp lại căn phòng thì có điện thoại, cô nhấc máy:
- Boss?
- Hôm nay cô thế nào? Trợ lí Tiêu.
- Umm, hôm nay tôi rất vui a, tôi và mẹ tôi cùng nhau đi siêu thị nà, còn cùng nhau nấu ăn nữa, chúng tôi còn xem phim với nhau.
Khả Lạc kể cho Trạch Duy Bách nghe những việc hôm nay cô làm.
Anh vẫn luôn lắng tay nghe, lâu lâu thì nói vài chữ, lúc cô kể xong, anh dặn dò cô:
- Mai mốt cô nên dành thời gian ở với bác gái nhiều hơn.
- Ừm ừm.
" Hi vọng mẹ vợ tương lai sẽ luôn mạnh khỏe. " - Trạch Duy Bách nghĩ.
Khả Lạc chợt nhớ ra một việc, cô hỏi Trạch Duy Bách:
- Boss, nay anh có tăng ca không?
- Sao hả?
- À chẳng phải là tôi nợ anh một bữa ăn sao, nếu giờ anh rảnh thì...tôi trả nợ luôn, còn không thì để hôm khác.
Trạch Duy Bách mỉm cười, anh buông cây viết trên tay ra, anh nghĩ " Tài liệu hôm nay không xem được rồi. ":
- Rảnh, tôi không bận gì cả, nên hôm nay luôn đi.
- Vậy anh đến đón tôi có được không.
- Ừm, đợi tôi.
Khả Lạc thay đồ xong, cô ngồi trước gương tự mình trang điểm. Quệt một lớp son nhẹ, gương mặt như có thêm sức sống, Khả Lạc hài lòng với thành quả của mình.
Cô đi ra cửa, bà Tiêu thắc mắc hỏi:
- Nhiên Nhiên à, con tính đi đâu hả?
- Dạ vâng, con có hẹn với boss là sẽ mời anh ấy ăn một bữa rồi ạ, mẹ ăn cơm trước nha, đừng chờ con.
- Đi đường cẩn thận.
Bà Tiêu dặn dò.
Khả Lạc gật gật đầu rồi rời nhà, cô thấy Trạch Duy Bách đã đợi ở trước cửa, chạy về phía anh, cô nói:
- Boss, anh tới khi nào vậy?
- Mới đây thôi, lên xe đi.
Khả Lạc mở cửa ghế phụ, an phận ngồi. Cô quay qua nhìn nam chủ, hỏi:
- Anh muốn ăn gì?
Trạch Duy Bách nghiêng đầu về phía cô, trêu đùa:
- Em.
- Hả??
- Tùy em thôi, tôi chỉ là ăn ké, sao dám đòi hỏi.
- Giám đốc, anh đừng giỡn nữa.
Trạch Duy Bách đối mắt với Khả Lạc, anh nói:
- Hạ Nhiên, bây giờ không phải ở công ty, nên em không cần gọi tôi là giám đốc đâu.
Khả Lạc ngập ngừng:
- B..boss?
- Kêu tên tôi.
- À ừm Duy Bách.
Trạch Duy Bách cười, anh nói:
- Tôi nghe.
Hai người trò chuyện một hồi, cuối cùng quyết định sẽ ăn lẩu.
Trạch Duy Bách lái xe đến trước tiệm lẩu, hai người đi vào, ngồi vào bàn ở trong góc, Khả Lạc chọn lẩu siêu cay, Trạch Duy Bách thấy vậy liền nói:
- Ăn cay nhiều không tốt cho cơ thể đâu, em nên hạn chế lại biết chưa.
- Hiểu rồi mà, anh cứ như bà mẹ già í.
Trạch Duy Bách tỏa ra mùi sát khí, anh nói:
- Em vừa nói gì? Hửm, lặp lại lần nữa nào.
Khả Lạc rén, nịnh nọt:
- Tôi nói anh hiểu nhiều biết rộng, lại chu đáo quan tâm người khác, hì hì.
Trạch Duy Bách phì cười, tay anh búng trán cô:
- Đồ dẻo miệng.
Nồi lẩu được bưng lên, Trạch Duy Bách nghiêm túc nhúng đồ ăn, rồi gắp cho Khả Lạc, cô chỉ cần ngồi đó và thưởng thức thôi.
Sau khi đã ăn no, Khả Lạc vuốt chiếc bụng " bầu " nhỏ, thở dài:
- Ăn no đến mức lết đi không nổi.
Trạch Duy Bách cười, anh cảm thấy dường như khi ở cạnh cô, anh thường xuyên cười hơn cũng thoải mái hơn nữa, cô như mặt trời nhỏ của anh.
Lên xe ra về, Trạch Duy Bách hỏi:
- Có muốn ra bờ sông hóng gió không?
Khả Lạc vui vẻ nói:
- Muốn chứ, đi nào.
Trạch Duy Bách lái xe ra bờ sông, hai người xuống xe, sánh vai nhau dạo quanh nơi này. Chợt Trạch Duy Bách gọi:
- Hạ Nhiên.
- Ân?
- Em có người mình thích chưa?
Khả Lạc lắc lắc đầu, cô thấy nét mặt của chàng trai trước mặt dần kiên quyết, cô nghe anh ta nói:
- Trạch Duy Bách thích Tiêu Hạ Nhiên, không biết em có đồng ý lời tỏ tình đột ngột này không?