Khả Lạc đang trò chuyện với Tiểu Cửu thì cửa phòng bất chợt mở ra, một dãy người lính trong cung xuất hiện, vị ma ma đứng đầu lên tiếng:
- Cô nương có phải là Khắc Ái Lạp không?
- Vâng, là tôi. - Khả Lạp đáp
Vị ma ma tiếp lời:
- Mời cô nương theo chúng tôi vào cung.
Khả Lạc theo vị ma ma hồi cung, đi theo họ còn có các vũ nữ khác. Đến hoàng cung, Khả Lạc được sắp phòng chung với một cô vũ nữ họ Vu. Vị ma ma đó tập hợp tất cả các vũ nữ, bao gồm Khả Lạc, bà nói:
- Các vị cô nương cứ nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có yến tiệc mừng tướng quân Ngạo thắng trận trở về, lúc đó cần các cô biểu diễn tài nghệ.
Các vũ nữ đồng loạt gật đầu. Bọn họ sinh hoạt, ăn uống như bình thường, đến sẩm chiều, sau khi ăn xong, Khả Lạc đi dạo xung quanh, thấy trong sân có cây cổ thụ to chắc, cô chạy đến gần, trèo lên nhánh cây ngồi. Khả Lạc ngồi gọn trên nhánh cây, tà váy đỏ mềm mại được buông thả xuống, gió thổi khiến tà vải nhẹ bay bồng bềnh, trông cô như một tiểu yêu nữ vừa đáp xuống nhân gian. Cây cổ thụ này đặt trong sân của gian phòng mà các vị vũ nữ ở, cạnh cây là vách tường ngăn khu này với ngự hoa viên.
Lúc này, Giang Kỳ vừa hay lại đang ở ngự hoa viên để trông coi hạ nhân bố trí nơi này cho buổi yến tiệc ngày mai, anh mặc bộ y phục màu xanh mạ nhạt, tay cầm chiếc quạt cổ phong, cả người toát ra khí chất quyền quý, cao nhã lại có chút tiên khí phiêu phiêu. Giang Kỳ đưa mắt nhìn tà váy đỏ trên cây, bước đến gần thì phát hiện đấy là cô nương mà buổi sáng anh đã gặp ở khách điếm. Thấy Khả Lạc cũng thấy mình, Giang Kỳ cười ôn nhu, nói:
- Vị cô nương này, cô mau xuống đi kẻo ngã.
Khả Lạc đối mắt nhìn Giang Kỳ, nghiêng đầu ngây ngô đáp:
- Ngài có thể đỡ ta không?
Ánh mắt Giang Kỳ sợt tối lại, nghĩ bụng: " Lại là một cô nương hám danh lợi ", dù nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Giang Kỳ vẫn lộ ý hòa nhã:
- Được, ta đỡ cô.
Nói rồi Giang Kỳ dang rộng vòng tay, sẵn sàng đón Khả Lạc, nhưng cô hoàn toàn thấy được ánh mắt ban nãy của Giang Kỳ, nghe anh nói vậy, cô cười tà mị, quay đầu phóng xuống để phía sân phòng chứ không phải là ngự hoa viên - nơi mà Giang Kỳ đang đứng. Đáp xuống đất, Khả Lạc tung tăng chạy về phòng.
Giang Kỳ hạ cánh tay xuống, cầm quạt che đi nửa gương mặt, anh nở nụ cười đầy ẩn ý, thầm nhủ:
- Thật tinh nghịch.
Lúc này, Tiểu Cửu bay ra khỏi không gian, nó nói:
- Ay dô, nam phụ Giang Kỳ đúng là ôn nhu văn nhã mà.
Khả Lạc nhếch môi:
- Anh ta không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
- Vậy sao. Ta lại không thấy như ngươi nói.
Khả Lạc nhún vai, chỉ cười không nói.
......................
Sáng hôm sau, hoàng cung tổ chức tiệc, Khả Lạc cùng các vũ nữ thay y phục, trang điểm dung nhan. Khả Lạc vẫn chọn trang phục đỏ tươi, cùng với phụ kiện vàng gắn lên váy, chân trái Khả Lạc đeo chiếc kiềng có chuông, khoe trọn cổ chân trắng nõn nhỏ xinh. Cô còn chọn đeo một chiếc màng mỏng che đi nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hút hồn câu nhân.
Khả Lạc mở tủ lấy ra một cây đàn tranh, ôm đàn bước ra phòng, vị ma ma lúc trước đang đứng đợi sẵn, thấy Khả Lạc ôm đàn, bà hỏi:
- Cô nương không biểu diễn vũ nghệ sao?
Khả Lạc cười nhẹ, lắc đầu đáp:
- Tôi muốn được đàn một khúc đàn tranh, có vấn đề gì sao ma ma?
- À không, tôi chỉ nghe đồn rằng tài vũ nghệ của Khắc cô nương giỏi bậc nhất Tây Vực, tiếc là lão già đây không có cơ hội chiêm ngưỡng.
Khả Lạc đáp lời bà:
- Vinh hạnh của tôi.
Dàn người nối đuôi nhau đi đến buổi yến tiệc tại ngự hoa viên, trong đó có cả nữ chủ Lương Tiểu Tuyết, nam chủ Ngạo Nhất Luân và vương gia Giang Kỳ.
Buổi tiệc trải qua suôn sẻ, chủ yếu là hoàng thượng khen ngợi tài lãnh đạo quân lính của Ngạo Nhất Luân. Vị ma ma ban nãy bước đến trước vua, thưa:
- Tây Vực có tiến cống cho nước ta các vũ nữ, thần xin phép người cho họ biểu diễn.
Hoàng thượng phất tay áo
- Được được.
Các vị vũ nữ thay phiên nhau trình diễn tài nghệ. Tới lượt Khả Lạc, cô ôm cây đàn tranh bước lên bục cao giữa sảnh, ngồi nhẹ xuống, tay cô đặt lên đàn, ngón tay thoăt thoắt, mềm mại điều khiển âm thanh đàn, tiếng đàn du dương lại ma mị như chính chủ nhân nó.
Ngạo Nhất Luân trước lúc Khả Lạc đàn đã rời đi, Giang Kỳ ung dung nhấp ngụm rượu, đôi mắt sâu lắng, không ai có thể hiểu được anh đang nghĩ gì. Trong khi mọi người đang bị thu hút, thích thú bởi âm thanh cũng như nhan sắc của Khả Lạc, duy chỉ Lương Tiểu Tuyết là không thích điều này, có lẽ cô ta linh cảm được Khả Lạc sẽ là mối nguy hiểm đối với mình.
*********************
**Giải Viên**: - Haizz, sau khi thi, mị có thể gọi là nửa sống nửa chết, lên bờ xuống ruộng, hồn lìa khỏi xác, thân xác điêu tàn, tâm trí trên mây, chết đi sống lại, não vỡ tanh bành
## Thôi kệ vậy, thi xong rồi mị có nhiều thời gian thảnh thơi hơn để viết truyện đều đều, quy tắc cũ: mỗi ngày 1 chap. Nhưng thi xong tâm trạng mị không tốt nên xin phép ngược con gái ruột mị nha=))
Mị chính thức đổi tên, hãy gọi mị là Viên Ngang Ngượ[email protected][email protected]