Buổi tối, Khả Lạc ở viện một mình, bởi vị vũ nữ ở cùng cô đã trở thành thiếp của một vị quan phủ. Tiểu Cửu lúc này mới bay ra khỏi không gian, tức giận nói:
- Nữ chủ lần này thật ngang ngược. Tại sao ngươi không đánh lại cô ta đi chứ?
Khả Lạc điềm tĩnh đáp:
- Sao có thể đánh lại chứ. Thân phận Lương Tiểu Tuyết là nữ nhi nhà tể tướng, nguyên chủ chỉ là vũ nữ nhỏ nhoi. Nếu lúc đó ta đối đầu cô ta, thì mọi chuyện càng phiền phức hơn thôi.
Tiểu Cửu ấm ức, thầm nhủ: " Lạc bảo bảo nhà ta ít khi nào chịu đòn, ta còn không nỡ đánh nữa là. " Nó lôi bình thuốc mỡ từ không gian ra đưa cho Khả Lạc:
- Thoa cái này mặt ngươi sẽ hết sưng.
- Cảm ơn ngươi, Tiểu Cửu. Ngươi yên tâm, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
......................
Sáng hôm sau, Khả Lạc đang thay y phục của nước Sở, cô chọn bộ y phục màu hồng đậm pha đỏ, toát lên làn da trắng ngần, môi đỏ không thoa, chợt Khả Lạc nghe tiếng xì xào, bàn tán của mấy vị cung nữ bên ngoài phòng, nào là " Gương mặt của đích tiểu thư nhà tể tướng bỗng dưng bị sưng phù lên ", " Tể tướng đã mời nhiều ngự y nhưng không ai biết rõ bệnh tình của Lương tiểu thư ", " Tể tướng đang vào cung để thỉnh các thái y đến xem bệnh trạng của đích tiểu thư. " Khả Lạc ngẫm nghĩ, cô lên tiếng gọi:
- Tiểu Cửu, ngươi ra đây.
Tiểu Cửu rút đầu ra khỏi không gian, cười gượng:
- Tiểu tổ tông, ngươi gọi ta có gì sao?
Khả Lạc dùng câu khẳng định chứ không phải câu hỏi:
- Ngươi làm phải không.
Tiểu Cửu cười khúc khích:
- À...ừm...hồi tối ta đến phủ tể tướng, thả chút bột phấn lên mặt nữ chủ thôi à. Chứ ta không hề làm gì khác.
- Vậy tại sao mặt của Lương Tiểu Tuyết lại bị sưng phù lên?
Tiểu Cửu cụp lỗ tai hồ ly xuống, nhỏ giọng nói:
- Tại bột phấn đó có pha chút độc.
Khả Lạc giựt giựt khóe môi, giơ ngón tay cái tỏ vẻ cho Tiểu Cửu ngàn like:
- Hảo thâm độc.
- Quá khen, quá khen.
- Hể khoan, vậy có cách nào giải độc không? - Khả Lạc hỏi.
Tiểu Cửu ngoeo nguẩy đuôi, lắc đầu bảo:
- Không a, độc của bổn bảo bảo đây làm sao người thường có cách giải. Hai tuần sau mặt Lương Tiểu Tuyết sẽ tự động trở lại trạng thái cũ
Khả Lạc gật đầu. Tiểu Cửu nói tiếp:
- Nữ chủ không hổ là mỹ nhân nước Sở, nhan sắc không tồi.
Khả Lạc liếc xéo, Tiểu Cửu thấy vậy liền nhanh chóng sửa miệng:
- Nhưng còn kém nhan sắc của nguyên chủ, thua xa nhan sắc của ngươi.
Khả Lạc khen ngợi:
- Có mắt nhìn.
Mang danh là mỹ nhân nước Sở, Lương Tiểu Tuyết lại còn là con gái nhà tể tướng, cô ta hội tụ đủ những may mắn mà các cô gái đều mong ước. Trái với Khắc Ái Lạp quyến rũ yêu kiều, dung nhan nổi bật động lòng người thì Lương Tiểu Tuyết có thể gọi là hoa lan trong u cốc, điềm tĩnh, thanh lịch và nhã nhặn. Nếu nữ chủ không hại người, tâm địa lương thiện đi một chút thì có lẽ Khả Lạc rất muốn làm bạn với cô ta, nhưng thế gian này làm gì có chữ " Nếu ".
Đang trò chuyện cùng Tiểu Cửu thì Khả Lạc nghe tiếng gõ cửa, cô bước ra mở thì thấy vị ma ma, vị ma ma đó lên tiếng:
- Hoàng thượng ban cho Khắc cô nương một tòa viện nhỏ ở trong thành, cô nương mau thu xếp để đi cùng ta.
- Hảo, ma ma đợi ta một lát.
Lát sau, Khả Lạc mang một túi nãi nhỏ đi cùng vị ma ma ra khỏi cung, vị ma ma đó chỉ tiễn cô tới đó, rồi chỉ đường cho Khả Lạc đến tòa viện của mình. Khả Lạc rảo bước trên đường, vừa đi vừa ngắm xung quanh, người dân náo nức đi lại, chợt Khả Lạc thấy bóng dáng nam chủ Ngạo Nhất Luân, có vẻ nam chủ đang tính đi vào kỹ viện. Ngạo Nhất Luân cũng đã thấy Khả Lạc, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hai tai anh ta dần đỏ ửng, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi:
- Khắc cô nương, cô đang tính đi đâu sao?
Khả Lạc gật đầu đáp:
- Tiểu nữ đang trên đường đến tòa viện của mình.
- Hoàng thượng ban sao?
- Ừm. - Khả Lạc đáp.
Cô đưa mắt nhìn tòa kỹ viện, chuyển mắt sang nhìn Ngạo Nhất Luân, nhướng mày, cười tà. Ngạo Nhất Luân thấy ánh mắt của Khả Lạc, anh vội xua tay:
- Khắc cô nương đừng hiểu lầm. Thực sự không phải như những gì cô nghĩ đâu.
Khả Lạc nghiêng đầu, cong cong mí mắt cười:
- Ta có nói gì sao?
Ngạo Nhất Luân khẳng định:
- Là do huynh đệ ta muốn vào đây chơi, ta chỉ là theo uống rượu thôi, thật đấy.
Khả Lạc cười:
- Được thôi, ta tạm tin ngài vậy.
Ngạo Nhất Luân thở phào. Khả Lạc nói:
- Vậy tiểu nữ đi trước đây, ngài chứ chơi với huynh đệ ngài đi.
- Khắc cô nương có cần ta đi đưa cô đi không? - Ngạo Nhất Luân hỏi.
Khả Lạc lắc đầu đáp:
- Ta tự đi được rồi, không cần phiền tới ngài đâu. À tướng quân.
Ngạo Nhất Luân thắc mắc:
- Hửm?
- Sau này ngài cứ gọi tiểu nữ là Ái Lạp đi, không cần gọi là Khắc cô nương đâu, nghe lạ lắm.
- Ái Lạp.
- Có tôi. - Khả Lạc đáp
Ngạo Nhất Luân nở nụ cười, nụ cười ấm áp như dung hòa đi vẻ mặt lạnh băng, cay nghiệt, anh nói:
- Vậy cô cứ gọi ta là Nhất Luân đi.
- Hảo. Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.
- Tạm biệt.