Lúc hai người vừa leo đến đỉnh núi thì mặt trời cũng vừa hay sắp lui xuống. Ánh sáng cam rực tỏa xuống, không khí êm dịu, Khả Lạc chỉ tay về hướng mặt trời, quay đầu nói với Ngạo Nhất Luân:
- Ngài nhìn kìa, trông thật tuyệt.
Trước mắt Ngạo Nhất Luân là bóng hình cô gái với mái tóc đen dài mượt, búi tóc được bằng cây trâm bạch ngọc đơn giản, y phục giản dị hơn mọi ngày, ánh mắt cô ấy nhìn anh thật long lanh, anh có thể thấy được hình dáng mình qua đôi mắt ấy, cho dù cảnh hoàng hôn thật đẹp nhưng vẫn còn kém so với gương mặt cô gái trước mặt anh. Ánh nắng của mặt trời dạ xuống người Khả Lạc, khiến làn da cô như phủ một tầng ánh sáng, đôi mắt vẫn luôn nhìn nam chủ, cong cong mí mắt, cô cười mỉm, nghiêng đầu nhìn Ngạo Nhất Luân.
Ngạo Nhất Luân dời tầm mắt từ Khả Lạc sang cảnh hoàng hôn, anh cười:
- Ừm, thật đẹp.
Hai người ngắm hoàng hôn một hồi lâu, cảm thấy sắc trời đã hơi chuyển tối, Ngạo Nhất Luân thấy có mây đen sắp kéo đến, anh lên tiếng:
- Hình như trời sắp mưa rồi, chúng ta mau về thôi.
Khả Lạc đồng ý. Hai người tranh thủ đi xuống núi, khi Khả Lạc và Ngạo Nhất Luân gần xuống núi thì trời đổ mưa, mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa to nặng trĩu hạ xuống mặt đất, đường đi càng lúc càng trơn trượt, Ngạo Nhất Luân dặn dò:
- Đường hơi trơn, cô nhớ đi cẩn thận kẻo...
Ngạo Nhất Luân chưa kịp nói xong thì chợt có âm thanh:
- Aaa. - Tiếng Khả Lạc vang lên.
Thấy Khả Lạc bị trượt chân té, Ngạo Nhất Luân bước đến đỡ cô đứng dậy, dìu cô lại ngồi ở hòn đá lớn phía trước, giọng có chút trách móc:
- Ta đã dặn rồi mà còn té được, sao cô hậu đậu thế.
Dù giọng trách móc nhưng tay anh lưu loát cởi giày Khả Lạc ra, muốn xem chân cô có bị trầy xước không. Thấy mắt cá chân của Khả Lạc bị bầm tím và mu bàn chân bị xước chảy máu nhẹ, anh ngước mắt nhìn cô, hỏi:
- Đau không?
Khả Lạc lắc đầu, cười an ủi:
- Không đau đâu, tôi còn đi được mà, chúng ta mau trở về thôi kẻo trời tối.
Ngạo Nhất Luân thấy Khả Lạc đã cắn răng tính gượng người đứng dậy, anh lấy tay bấm nhẹ vào vết bầm của cô, Khả Lạc hét to:
- Đau.
Ngạo Nhất Luân vừa buồn cười lại vừa có chút xót trong lòng, anh không rõ tại sao bản thân lại có cảm xúc này, thấy cô bị thương, tim anh lại đau hơn khi chính anh bị thương ngay chiến trường. Ngạo Nhất Luân quay người, đưa lưng hướng về Khả Lạc, lên tiếng:
- Mau lên đi, ta cõng cô về.
- Ngài muốn cõng tôi sao?
Ngạo Nhất Luân đáp:
- Ừm, mau lên lưng ta.
Khả Lạc vươn tay, vòng từ phía sau đến trước Ngạo Nhất Luân, ngã người lên vai anh, Ngạo Nhất Luân tâng người Khả Lạc lên khiến cô giật mình càng ôm chặt lấy anh. Khả Lạc lên tiếng hỏi:
- Tôi có nặng lắm không? Nếu không ổn thì ngài đặt tôi xuống, tôi có thể tự đi được.
Ngạo Nhất Luân đáp lời cô:
- Không nặng lắm.
Anh vốn là tướng quân trẻ tuổi của nước Sở, sớm đã ra nơi sa trường chinh chiến, sức có thể nói là khỏe hơn nam nhi bình thường, nên cõng Khả Lạc chỉ là chuyện nhỏ, nếu anh là tên thư sinh nhà sách chắc khó mà cõng nổi Khả Lạc qua đoạn đường này rồi.
Đi một hồi cũng đã vào kinh thành, trên đường đi cô kể cho Ngạo Nhất Luân nghe rất nhiều chuyện thú vị ở Tây Vực, anh cũng nói cho cô biết nơi chiến trường có những nguy hiểm gì. Bỗng chốc, Ngạo Nhất Luân lên tiếng hỏi Khả Lạc:
- Ái Lạp, cô có người trong lòng chưa?
Khả Lạc cười, giọng cô dần trở nên ngọt ngào:
- Tôi có rồi a.
Ngạo Nhất Luân thắc mắc:
- Là ai vậy?
- Bí mật, ngài ấy là người rất dịu dàng, lại biết cách chăm sóc người khác.
Nghe đến chữ " dịu dàng ", vốn từ ban đầu nghĩ mình có cơ hội thì bây giờ Ngạo Nhất Luân lại nghĩ người Khả Lạc nói không phải là anh, chợt có một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu anh: " Chẳng lẽ là vương gia sao? Có thể lắm, ngài ấy dịu dàng như vậy, chắc chắn là người trong lòng của nàng ấy rồi."
Khả Lạc nhìn Ngạo Nhất Luân chìm trong đống suy nghĩ rối ren, cô thầm cười xấu, nói dịu dàng thì Ngạo Nhất Luân cũng có, chỉ là anh ta không nhận ra mà thôi.
Chợt Ngạo Nhất Luân thỏ thẻ, giọng anh lí nhí hỏi:
- Người cô thích là ngài ấy sao?
Khả Lạc không nghe rõ, cô kê tai sát lại gần mặt Ngạo Nhất Luân, anh nhìn gương mặt nõn nà của cô ở cự li gần, đây cũng là lần đầu anh gần nữ giới như vậy, trước kia anh chỉ tiếp xúc với Lương Tiểu Tuyết, nhưng cô ấy không đến gần anh nhiều như Khả Lạc. Gương mặt Ngạo Nhất Luân hơi ửng đỏ, anh quay đầu sang hướng khác, nói:
- Không có gì. Ta chỉ muốn nói là người trong lòng cô chắc rất tài giỏi nên mới được cô yêu quý đến như vậy.
Khả Lạc nghe anh nói vậy, cô như muốn thêm dầu vào lửa, đáp:
- Phải a, ngài ấy rất giỏi, tính cách ngay thẳng nhưng lại hơi đào hoa, luôn kéo phiền phức đến cho tôi.
Ngạo Nhất Luân lên tiếng chặn lời Khả Lạc:
- Được rồi, cô đừng nói nữa.