Lâm Chính Thần bước vào phòng khách, nhìn dáng vẻ dịu ngoan ngồi trên ghế sofa của cô, anh trầm giọng lên tiếng hỏi:
- Có muốn uống nước không?
Cô vừa hay cũng đang khát nước, ánh mắt như sáng lên nhìn anh:
- Có nước đá lạnh không thầy?
Anh hơi nhíu mày, lắc đầu. Thấy vậy, cô có chút tiếc nuối, cụp mi nhìn xuống, anh vốn không thích uống đồ lạnh, càng ít khi ở nhà nên căn phòng này khá thiếu thốn vật dụng, Lâm Chính Thần bước ra khỏi nhà, cửa phòng đóng sập lại. Khả Lạc ngơ ngác nhìn anh đi khuất:
- Hể? Sao Lâm Chính Thần lại để ta ở đây một mình vậy? Não bị úng nước à?
Tiểu Cửu lắc đầu, lên tiếng trình bày lập luận của mình:
- Không đâu, não của Lâm Chính Thần có khi còn nhiều chất xám hơn ngươi đó.
Khả Lạc trừng mắt nhìn Tiểu Cửu, cô có cảm giác thú cưng nhà mình đang đến tuổi phản nghịch, mê trai bỏ cô. Khả Lạc nằm lười trên sofa chờ anh trở về, một hồi lâu sau, cửa phòng mở ra, cô nhanh chóng ngồi bật dậy, chạy ra cửa phòng đón anh:
- Lâm lão sư, thầy đi đâu mà lâu về thế?
Lâm Chính Thần đưa cặp mà cô để quên ở trường vào tay cô, anh nhẹ giọng đáp:
- Đi mua đồ, sẵn tiện ghé trường lấy cặp cho em.
- Cảm ơn Lâm lão sư. - Cô vui vẻ đáp.
Liếc mắt nhìn hai tay anh không cầm theo thứ gì nữa, ngoài cửa phòng cũng không, Khả Lạc có chút thắc mắc, chợt lúc này có hai nhân viên vận chuyển khiêng một chiếc tủ lạnh màu bạc đến, Lâm Chính Thần vươn tay kéo Khả Lạc nép vào tường để họ khiêng vào nhà. Khả Lạc giật giật khóe miệng, cô ngước mắt nhìn anh:
- Lão sư, ban nãy thầy đi mua tủ lạnh sao?
Anh gật đầu, ngại ngùng lên tiếng giải thích:
- Chẳng phải ban nãy em nói muốn uống nước lạnh sao, mua về rồi dùng cho tiện luôn.
Với cách suy nghĩ của giảng viên dạy vật lí, người thường như cô khó lòng hiểu nổi, thay vì mua tủ lạnh thì anh có thể đến siêu thị mua chai nước lạnh mà. Khả Lạc thở dài đành mặc kệ, anh có tiền thì anh muốn gì cũng được.
Lát sau, Lâm Chính Thần sắp xếp các ly nước lọc vào tủ lạnh. Giương mắt nhìn phòng bếp trống rỗng, chỉ có thùng mì gói, anh lên tiếng:
- Lát chúng ta đặt đồ ăn bên ngoài có được không?
Khả Lạc vừa xếp đồ dùng của cô vào phòng ngủ đối diện phòng anh, nghe tiếng anh thì chạy ra phòng bếp:
- Không cần đâu, nấu ăn thì cứ để em làm.
Cô đứng khựng lại, trơ mắt nhìn thùng mì gói duy nhất trong phòng bếp, mặt cứng đơ, thở dài nói:
- Ừm, chúng ta đặt đồ ăn đi.
Sau khi ăn tối xong, hai người kéo nhau ra phòng khách ngồi, Lâm Chính Thần bắt đầu giảng giải lại những bài Khả Lạc không hiểu. Dáng vẻ khi anh tập trung nghiêm túc, thật sự rất thu hút, ánh mắt anh dồn vào đề lí trên sách, ánh mắt cô lại đổ dồn về môi anh, Lâm Chính Thần cũng cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của cô, vành tai anh dần ửng hồng, Khả Lạc vô tình bật thốt lời trong lòng:
- Bao giờ thầy mới chịu thích em đây?
Người anh cương lại, anh né tránh tầm mắt của cô, thấy vậy Khả Lạc bĩu môi, có chút ủ rũ, thất vọng. Chợt Lâm Chính Thần lên tiếng hỏi:
- Em thích tôi sao?
- Phải. - Cô trả lời ngay lập tức.
Anh nhìn ánh mắt quyết đoán của cô, tầm mắt dời xuống đôi môi đỏ hồng ấy, anh nhấp môi:
- Nhưng tôi không biết yêu, trước giờ tôi...chưa từng yêu ai cả và tôi cũng không có ý định yêu đương với bất cứ ai.
Khả Lạc vươn tay nhẹ nắm lấy ngón út của tay anh, dịu dàng nhìn anh, cô hơi mỉm cười, cả người tràn đầy năng lượng tích cực:
- Thầy thử chấp nhận em xem, từ chút một thôi, có được không?
Anh im lặng không đáp, không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Lâm Chính Thần rút tay mình ra khỏi tay cô:
- Làm bài đi, tôi về phòng trước.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, bước chân có chút loạn nhịp, cô phì cười:
- Sao ta lại thấy Lâm lão sư ngốc nghếch đến mức đáng yêu thế nhở?
- Thích rồi sao? - Giọng Tiểu Cửu vang lên.
Khả Lạc nghe rõ trong giọng ấy có chút mùi chua, cô nhợt nhạt cong môi cười, ánh mắt lại không có niềm vui:
- Không thích.
Thời gian nhẹ trôi, bây giờ cũng đã hơn mười giờ khuya, Lâm Chính Thần sau khi tắm xong liền ra ngoài phòng khách, thấy cô đang gục đầu trên bàn, cả người mơ màng ngủ, anh mang theo tấm mềm bước nhẹ tới gần cô, khoác lên người cô xong, bất chợt anh thấy dòng chữ ghi trên đầu trang tập.
Học nhiều một chút, sau này thầy ấy càng thích mình nhiều một chút.
Khóe môi Lâm Chính Thần cong lên, ánh mắt dần trở nên mềm mại, nhưng nụ cười ấy cũng rất nhanh chóng tắt đi, anh tự nhủ lòng không để bản thân mình rung động, bởi trước giờ anh vốn chưa từng tin vào tình yêu.
Ai khi yêu rồi cũng sẽ thay đổi, anh lại chưa bao giờ được chứng kiến một tình yêu đẹp, anh chỉ thấy được những mặt tối, mặt tiêu cực của tình yêu, của hôn nhân. Điều đó ngày càng khiến anh có chút ác cảm với việc yêu đương. Sau Lâm Chính Thần quay người trở về phòng, tay Khả Lạc lúc này gõ gõ nhẹ trên mặt bàn.