Về đến nhà, Khả Lạc tự động vào bếp nhận nhiệm vụ nấu ăn như thường lệ, Lâm Chính Thần im lặng nhìn bóng lưng cô loay hoay trong bếp, bỗng anh lên tiếng hỏi:
- Vậy chúng ta đã trở thành người yêu với nhau rồi sao?
Cô đơ người, quay lưng nhìn anh, vẻ mặt trêu chọc, cười tà nói:
- Không thì anh xem em như mẹ anh à?
Vành tai anh chợt hơi ửng đỏ, nghiêm túc lên tiếng đáp lời cô:
- Em là mẹ của con anh.
Khả Lạc trừng mắt nhìn Lâm Chính Thần, cô giương con dao về phía anh, lên án nói:
- Lâm lão sư, bây giờ en mới phát hiện tính lưu manh của anh đấy.
Lâm Chính Thần ngậm miệng lại, anh lắc lắc đầu chối bỏ rồi chạy ra phòng khách ngồi đợi cô. Lát sau, bàn ăn đã chứa đầy những dĩa đồ ăn bắt mắt, hai người cùng nhau ngồi vào bàn, Lâm Chính Thần tập trung ăn, chẳng hiểu sao hôm nay anh thấy bữa cơm trở nên ngon hơn mọi ngày. Khả Lạc liếc mắt nhìn Lâm Chính Thần, cô nhẹ giọng lên tiếng:
- Em tích đủ tiền rồi, ngày mai có thể dọn đi khỏi đây rồi.
Anh nhanh chóng ngước mắt nhìn cô, tự dưng cảm thấy miếng sườn trong miệng không ngon nữa, Lâm Chính Thần nghiêm túc lên tiếng hỏi cô:
- Vậy em tính dọn đi đâu?
Khả Lạc mỉm cười, vươn tay chỉ ra hai hai phía, nói:
- Chuyển ra phòng khác trong chung cư này nè, dù sao em cũng thấy ở đây yên tâm hơn ở chỗ khác.
Anh cong môi cười, ánh mắt lại hơi né tránh cô, nhẹ giọng nói:
- Chung cư này đã cho thuê phòng hết rồi nên là em vẫn phải ở lại phòng này thôi. À anh đã ăn xong rồi, em cứ từ từ ăn.
Nói rồi anh đứng dây thu dọn chén của mình, quay lưng tiến vào phòng bếp, khóe môi cong cong đầy vui vẻ, Khả Lạc trừng mắt nhìn bóng lưng anh, lên tiếng:
- Sao anh biết chung cư này hết phòng?
Lâm Chính Thần quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ, thản nhiên đáp:
- Anh quen chủ của chung cư này mà.
- Vậy sao.
Nghe cô nói vậy thì anh chỉ nhún vai rồi đem chén để vào bồn tẩy rửa, ánh mắt phấn khích vì đạt thành ý nguyện. Tối đó, cả hai người đều vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Chính Thần đưa cô đến trường. Vừa tới nơi, anh quay sang nhìn cô, kiên định nói:
- Nếu em muốn công khai mối quan hệ thì cứ thoải mái, không cần phải che giấu mọi người.
Khả Lạc giật giật khóe miệng, cô đưa tay chạm vào trán anh, nhẹ giọng hỏi:
- Anh bị ấm đầu à? Muốn nghỉ việc hay sao mà đòi công khai, muốn em nuôi anh à.
Lâm Chính Thần vươn tay nắm lấy tay cô, ánh mắt vừa quyết liệt lại vừa dịu dàng nhìn cô:
- Nghỉ việc thì có sao đâu, anh chưa nghèo đến mức không nuôi nổi em.
Cô phì cười, không tin mấy vào lời anh nói, xuống xe chạy nhanh đến phòng học. Vừa ngồi xuống ghế thì Khả Lạc thấy nữ chủ đang đi đến phía mình, liếc nhìn chiếc dây chuyền Tịnh Nhi đang đeo, Khả Lạc mỉm cười vui vẻ, lên tiếng:
- Chấp nhận lời tỏ tình của người ta rồi sao?
Tịnh Nhi ngồi cạnh Khả Lạc, ngại ngùng đánh nhẹ vào tay của Khả Lạc:
- Chứ cậu ấy ngốc như vậy, tớ không chấp nhận thì cậu ấy tự tử trước mặt tớ thì sao.
Khả Lạc chỉ cười không đáp, Tịnh Nhi kéo kéo tay áo Khả Lạc, nhấp môi hỏi:
- Vậy còn cậu với Lâm lão sư, hai người thế nào rồi?
Cô hơi kinh ngạc nhìn nữ chủ, thấy trong mắt cô ấy chỉ có sự tò mò chứ không phải mê luyến hay ganh tị, chỉ đơn thuần là đang hóng hớt, cô lên tiếng trả lời Tịnh Nhi:
- Giống hai người thôi. À mà...
Tịnh Nhi chờ đợi Khả Lạc nói tiếp nhưng lại thấy cô im lặng, thắc mắc hỏi:
- Cậu tính nói gì sao?
Khả Lạc nhấp môi, ánh mắt hơi do dự, ngước nhìn Tịnh Nhi, cô lên tiếng:
- Cậu có từng thích Lâm lão sư không vậy? Tại vì lần đầu Lâm lão sư đến lớp, tớ thấy cậu chú ý thầy ấy khá nhiều.
Nữ chủ xua xua tay, cô bất lực bật cười, lên giọng giải thích:
- Không phải thích đâu, chỉ là tớ thấy thầy ấy khá giống anh họ của tớ nên mới nhìn nhiều hơi bình thường thôi.
Cô bật cười theo Tịnh Nhi, thì ra sự thật của cốt truyện là như vậy, hơi lệch nhiều so với dự đoán của cô.
Tiếng chuông vang lên, Lâm Chính Thần đi vào lớp, bắt đầu giảng giải. Khả Lạc chống cằm nhìn anh đang nghiêm túc dạy học, cô cảm thấy Lâm Chính Thần có chút bí ẩn, thử hỏi Tiểu Cửu:
- Cửu Nhi, ngươi nói xem ba mẹ của Lâm Chính Thần là người như thế nào?
Tiểu Cửu liếc nhìn hồ sơ thân phận của Lâm Chính Thần, tiếc nuối lên tiếng:
- Không có ghi trong hồ sơ, ta nghĩ họ cũng phải khá đặc biệt nên mới đào tạo ra Lâm Chính Thần như vậy.
Cô gật gật đầu tán thành với ý kiến của Tiểu Cửu, một người một thú cứ mải trò chuyện trên trời dưới đất, mà chẳng biết được đã bị Lâm Chính Thần thấy. Anh chỉ vào bài trên bảng, ý kêu mọi người giải vào tập, anh đi xuống cuối lớp, dừng tại bàn Khả Lạc, vươn tay gõ nhẹ lên bàn cô, ôn nhu nói:
- Tập trung chút nào, làm bài trên bảng vào tập.
Khả Lạc hoàn hồn, ngước mắt nhìn anh, cô hơi chu môi thả cái hôn gió cho anh, Lâm Chính Thần liên tục đá mí mắt ra hiệu bảo cô nghiêm chỉnh, quay người đi thẳng lên bục giảng, tiếp tục tiết học.