Khả Lạc ngẩng đầu dậy, vươn tay chạm lấy gò má của Lâm Chính Thần, cô cười tươi nói:
- À đúng rồi, lúc trước em nói sẽ làm lại bánh macaron cho anh.
Nói rồi cô phóng xuống sàn, quay người nhìn anh, lên tiếng dặn dò:
- Anh ngồi yên ở đây đợi em.
Lâm Chính Thần mỉm cười dịu dàng, anh đưa tay nắm lấy tay Khả Lạc, nhẹ giọng hỏi:
- Có cần anh phụ không?
Khả Lạc lắc lắc đầu, cô đi nhanh đến phòng bếp, dọn tất cả các nguyên liệu cần thiết để lên bàn, xắn tay áo lên bắt đầu làm bánh. Lâm Chính Thần lén lút đi vào phòng bếp nhìn cô, Khả Lạc liếc mắt nhìn anh, cô tiến đến phía anh, đẩy anh ra khỏi phòng bếp, lên tiếng:
- Ay da anh mau ra sofa ngồi đợi đi.
Lâm Chính Thần bĩu môi, ngoan ngoãn đáp ứng:
- Được rồi, anh đi liền đây.
Anh vào phòng khách ngồi ngoan trên sofa chờ đợi cô, một hồi lâu sau, Lâm Chính Thần thấy cô bưng một dĩa bánh macaron bước đến.
Khả Lạc đặt dĩa bánh lên bàn, cầm lấy một cái đưa cho anh, Lâm Chính Thần vừa ăn thử một ngụm liền hơi nhíu mày, giương mắt nhìn vẻ mắt mong chờ của Khả Lạc, anh đành cố nhai nuốt xuống, mỉm cười khen ngợi:
- Ừm ngon lắm.
Ánh mắt Khả Lạc cong cong, tràn đầy vui vẻ nhìn anh, cô lên tiếng hỏi:
- Có ngọt không?
- Ngọt. - Anh nhẹ giọng đáp.
Cô đưa miếng bánh lại gần miệng anh, Lâm Chính Thần há miệng cắn một ngụm, Khả Lạc nhướng mày hỏi:
- Ngọt đến cỡ nào?
- Rất ngọt. - Anh bất lực nói.
Khả Lạc ngồi xuống cạnh anh, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính Thần, vươn tay lau đi vụn bánh còn dính trên môi anh:
- Em với bánh, cái nào ngọt?
Lâm Chính Thần cứng người, anh đưa mắt nhìn cô, quét từ trên xuống, lên tiếng đáp:
- Em nói em, bánh anh ăn rồi, còn em thì...
Cô nâng chân đạp nhẹ lên bụng anh, quăng một câu nói liền nhanh chân bỏ chạy về phòng:
- Lưu manh.
Lâm Chính Thần cầm lấy một cái bánh khác ăn thử, dù bánh không hề ngon nhưng vẻ mặt anh lại đầy mãn nguyện, cười vui vẻ hướng nhìn cửa phòng Khả Lạc.
Cô vừa về phòng đã đóng kín cửa lại, vẻ mặt thẹn thùng ban nãy rút xuống, Tiểu Cửu lên tiếng trêu chọc:
- Ngươi không sợ Lâm Chính Thần bị tiểu đường hay sao mà chơi lớn vậy?
Khả Lạc nhún vai, cười xấu đáp:
- Có gấp đôi lượng đường cần dùng thông thường thôi mà.
Tiểu Cửu nhướng mày, bay đến gần Khả Lạc, lên giọng mắng mỏ cô:
- Đúng là lòng dạ nữ nhân, quá âm hiểm rồi.
Cô nhẹ cười, vươn một tay túm lấy đôi tai của cửu vĩ hồ, tay kia đánh thẳng vào mông của Tiểu Cửu:
- Ta chiều ngươi quá nên ngươi hư phải không? Nay dám bêu xấu ta nữa.
Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Khả Lạc, nó lên tiếng dỗi:
- Bổn bảo bảo chính thức giận ngươi ba giây.
Vừa dứt lời nó liền biến mất, lui vào không gian. Khả Lạc nhớ lại vẻ mặt đỏ ửng của Tiểu Cửu ban nãy liền phì cười.
Tiểu hồ ly hôm nay đã biết thẹn thùng rồi a!
Trời sẫm tối, Khả Lạc về phòng sau khi đã ăn tối xong. Cô đưa mắt nhìn cửa sổ, thấy trời đã kéo mây đen, thầm nhủ:
- Trời sắp mưa rồi.
Quả đúng không sai, gần nửa đêm trời bắt đầu rớt hạt, mưa càng lúc càng to, lại còn có cả tiếng sấm chớp, Khả Lạc bừng tỉnh giấc do bị tiếng sấm đánh thức, liền ngồi bật dậy, cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Lúc này, ngoài trời sấm chớp đùng đùng, mưa kèm theo gió to, khiến cây cối bên đường nghiêng ngã, phất phơ theo chiều gió, một tiếng sấm vang lên, Khả Lạc vươn tay che lấy hai bên tai, nhẹ giọng nói:
- Ta thích trời mưa nhưng chẳng thích tiếng sấm tí nào, thật ồn!
Tiểu Cửu bay ra khỏi không gian, muốn trò chuyện để dời hướng chú ý của cô:
- Đừng quan tâm trời mưa nữa. Hay giờ ta che chắn thính giác ngươi lại, sáng mai sẽ tháo bỏ che chắn.
Khả Lạc lắc đầu, cô giương mắt nhìn sấm chớp bên ngoài trời, Tiểu Cửu hướng mắt nhìn theo, nó lên tiếng:
- Hể, hay là bay giờ ngươi chạy qua phòng Lâm Chính Thần đi.
Cô liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, ngái ngủ nói:
- Qua đó để tế ông cố nội ngươi hay chi?
Tiểu Cửu nhìn bộ dáng lười nhát của Khả Lạc, nó biết cô vào trời mưa sẽ cực kì lười, liền bay đến phía sau lưng cô, vươn móng bóp bóp vai Khả Lạc:
- Đừng lười biếng nữa, bây giờ ngươi qua phòng Lâm lão sư, sau đó khóc lóc thảm thiết bảo là ngươi sợ trời mưa, sợ tiếng sấm. Lúc đó, Lâm Chính Thần sẽ ôm ngươi vào lòng, bảo hộ ngươi, an ủi ngươi, sau đó hảo cảm tăng. Ta không ngờ mình lại nghĩ ra biện pháp này, ta quả thật thông minh mà.
Khả Lạc cười một cách sượng trân, cô nằm liệt trên giường, ngón tay thôi cũng lười cử động nói chi là chạy qua phòng của Lâm Chính Thần. Tiểu Cửu bay đến nằm trên eo Khả Lạc, nắm lấy áo cô đưa qua đưa lại:
- Ngươi mau làm nhiệm vụ đi nào.
Thấy Khả Lạc vẫn còn nằm lười không nhúc nhích càng không lên tiếng trả lời, Tiểu Cửu nói tiếp:
- Được rồi, hoàn thành xong thế giới này ta đưa ngươi đi ngao du, nghỉ ngơi vài hôm.
Khả Lạc bật người dậy, nắm lấy túm lông trên lưng Tiểu Cửu, xách nó lên đối mặt với mình, cô lên tiếng:
- Tự dưng ta có hứng làm việc ghê, không nằm nữa, không ngủ nữa.