Chu Khả Nhân không ngờ lại gặp Đường Tuế ở đây.
Cô ta lập tức nhớ đến Đường Tuế là người có thù tất báo, cô chạy đến chắc chắn là để báo thù.
Dù sao thì hôm qua người đàn ông cô thích, lại kéo cô ta rời đi.
Chuyện này chắc chắn là điều vô cùng nhục nhã đối với đại thiên kim tiểu thư như cô!
“Này, Đường Tuế cô không cần nhìn chằm chằm người ta như thế.”
“Đúng đấy, tối qua chúng tôi đều ở đó, là tự Tống Minh Trì đuổi theo, cô gái người ta không liên quan gì cả.”
“Cô cũng đuổi việc người ta rồi, giờ lại đuổi đến đây gây sự, hơi quá đáng đấy.”
Lúc này có mấy thiên kim tiểu thư khác cũng đến mau quần áo, bình thường họ đều không ưa Đường Tuế.
Giờ thấy Đường Tuế đáng ức hiếp người khác ở đây, mấy ả phải giúp một tay.
Chu Khả Nhân thấy xung quanh có nhiều người đứng như vậy cũng không sợ nữa.
Cô ta tin, chính nghĩa sẽ chiến thắng tất cả.
“Đường tiểu thư, tôi đã mất việc ở nhà họ Đường rồi, không thể để mất công việc này nữa, nếu không thì mẹ tôi đang nằm viện không sống được nữa.”
“Đường tiểu thư, người lớn có lòng lớn, đừng làm khó dễ tôi nữa, có được không.”
Chu Khả Nhân nước mắt lưng tròng, cất giọng van xin Đường Tuế.
Cô mím môi.
“Cô lạ thật đấy, tôi chỉ tới nói cái váy cô đang lấy là đồ tôi đã chọn thôi, sao cô suy diễn ra nhiều thế.”
Chu Khả Nhân nghe cô nói vậy thì cười châm biếm.
Cô ta vừa mới tới, bên này cũng không có ai, cô ta đi lấy quần áo sao lại thành đồ cô chọn rồi.
Chắc chắn là Đường Tuế thấy có người đứng ra nói chuyện thay cô ta nên mới giảo biện.
Phi, loại thiên kim tiểu thư, chính là dối trá ghê tởm vậy đấy.
“Đường Tuế, cô lại làm gì đấy?”
Đúng lúc này, giọng Tống Minh Trì bỗng nhiên vang lên.
Tất cả mọi người nhìn về chỗ phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy Tống Minh Trì đứng cạnh đó, mặt đầy tức giận.
“Hu hu...”
Thấy Tống Minh Trì không chút do dự đứng ra vì mình, Chu Khả Nhân vô cùng cảm động.
Đường Tuế nghiêm khuôn mặt nhỏ lại, cau mày.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, những quần áo này là tôi vừa chọn xong, nhân viên hướng dẫn giúp tôi lấy chúng, cô đừng nói tôi đến là chĩa vào cô nữa.”
Nói xong, Đường Tuế hờ hững nhìn thoáng qua Chu Khả Nhân, giọng nói mềm mại ngọt ngào.
“Huống chi, cô không xứng để tôi nhằm vào.”
Lời này của Đường Tuế làm Chu Khả Nhân lảo đảo.
“Đường Tuế, cô quá đáng quá rồi đấy!”
Tống Minh Trì nổi giận hét lên rồi nhanh chóng đi đến vươn tay ôm lấy Chu Khả Nhân đang giận đến sắp ngất đi.
Anh ta chán ghét liếc Đường Tuế.
Anh ta vốn là đến tìm Chu Khả Nhân mua quần áo để đưa cho Đường Tuế.
Tối qua anh ta rời đi, có người quay lại cảnh đáng thương của Đường Tuế cho anh ta xem.
Thấy Đường Tuế đáng thương như vậy, biết cô thích mình, Tống Minh Trì vừa định sang đây mua váy tặng cô, cũng giữ mặt mũi cho nhà họ Đường.
Ai ngờ vừa tới lại thấy Đường Tuế đang gây sự.
Ha, anh ta biết mà, người như Đường Tuế, căn bản không đáng để đồng cảm.
“Ôi, chuyện gì vậy?”
Nhân viên hướng dẫn kia mới đi vệ sinh xong trở lại đã cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc.
Cô ta thấy Đường Tuế đang đứng cạnh đó thì vội chạy đến: “Thật ngại quá, để tiểu thư đợi lâu rồi, cô muốn đi dạo tiếp hay là muốn kết toán?”
Nhân viên hướng dẫn vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên lặng như tờ.