"Tôi sợ, không dám ngủ một mình."
Đường Tuế che mặt, ngồi trên chiếc sô pha nhỏ, rõ ràng là không muốn đi.
"Nếu cô không dám ngủ một mình thì đi tìm một nữ giúp việc ngủ với cô đi."
Tống Tinh Dã túm lấy quần áo của cô, xách cô ra ngoài, đợi cô đứng vững liền đóng cửa lại.
Đường Tuế bỏ ngón tay ra khỏi mặt, lộ ra đôi con ngươi linh động.
Đôi mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.
Cô mới không muốn ngủ với người khác đâu.
Đường Tuế ngáp một cái, dựa vào cửa rồi nhắm mắt lại.
Tống Tinh Dã dùng khăn lau tóc, trong đầu toàn là vẻ mặt lúc rời đi của Đường Tuế.
Trong lòng bỗng có một cỗ khó chịu không tên.
Có phải bộ phim hôm nay đã làm cô sợ hãi không.
Anh mím môi, vứt khăn tắm trong tay đi rồi bước về phía cửa.
Anh vừa mở cửa ra, Đường Tuế đang dựa vào cửa ngủ liền ngã rầm một cái vào trong.
"A."
Đường Tuế ngã xuống đất, giả vờ đáng thương nhìn Tống Tinh Dã, hệt như chú có con bị bỏ rơi.
"Sao cô lại ngủ ở cửa?"
Tống Tinh Dã nhíu mày, cố gắng đè nén sự cáu kính trong lòng xuống.
"Tôi, tôi sợ."
Đường Tuế cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Vào đi."
Tống Tinh Dã rũ mắt, nhìn cô vài lần.
"Được."
Đường Tuế gật đầu, vội vàng đứng dậy, đi vào trong phòng của anh.
Bởi vì đi quá nhanh nên suýt nữa đã té ngã!
May mắn thay, Tống Tinh Dã đã kéo quần áo của cô lại.
Tống Tinh Dã:...
Đúng ngốc mà.
Cô lạch bạch bước tới bên giường, đá giày ra rồi vội vàng lên giường.
Như sợ Tống Tinh Dã ở phía sau bỗng nhiên đổi ý vậy.
Cô gái nhỏ vừa lên giường liền dùng chăn quấn toàn bộ cơ thể mình lại, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Đôi mắt to linh động của cô nhìn chằm chằm Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã bị cô nhìn đến hơi không được tự nhiên, anh hừ lạnh một tiếng, ngồi trên sô pha đọc sách một cách cứng nhắc.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Đường Tuế cảm thấy an toàn rồi nên cũng hơi buồn ngủ.
Đột nhiên!
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ nhiệm vụ, giúp Tống Tinh Dã sấy khô tóc rồi để anh ta lên giường ngủ với cô.
Đường Tuế đột nhiên tỉnh táo lại rồi bật dậy.
Hu hu, cô biết mà.
Luân Hồi Kính này căn bản không có lòng tốt gì, nó chỉ biết hại người thôi.
"Cô sao vậy?"
Tống Tinh Dã nghe thấy tiếng động thì buông quyển sách trong tay ra, ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế.
"Tóc anh còn chưa khô kìa, tôi sấy tóc giúp anh ha."
Đường Tuế nói xong lại vội vội vàng vàng đi vào phòng vệ sinh, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra.
"Không cần, tôi vừa lau khô một nửa rồi, chốc nữa sẽ khô thôi."
Tống Tinh Dã từ chối.
"Sao có thể như vậy được."
Đường Tuế nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tóc không lau khô sẽ rất dễ bị bại não."
“Tuy rằng bây giờ anh rất thông minh, nhưng nếu vì không sấy khô tóc mà trở nên ngu dốt thì sẽ rất đáng tiếc đúng không."
Tống Tinh Dã nhướng mày, co khuỷu tay chống cằm, cười như không cười nhìn Đường Tuế.
"Để cô sấy tóc cũng vậy thôi."
Cô trợn to mắt, người này sao lại có thể tổn thương người ta như vậy chứ.
Tức giận.
"Giờ anh sấy không?"
Đường Tuế hỏi.
"Không sấy."
Tống Tinh Dã rũ tay xuống, cụp mắt tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không để ý tới Đường Tuế nữa.
Luân Hồi Kính: Dữ dằn lên.
Grừ!
Đường Tuế nhe hàm răng trắng nhỏ về phía Tống Tinh Dã, hung dữ gầm lên: "Bổn tiểu thư ra lệnh cho anh, phải sấy tóc."
"Nếu không thì..."
Không biết phải uy hiếp như thế nào.
"Nếu không thì sao?"
Tống Tinh Dã ngẩng đầu, ung dung nhìn Đường Tuế.
Đúng là ngu ngốc đến đáng yêu.