“Nếu không thì...”
Đường Tuế thấy anh hùng hổ dọa người, nước mắt điên cuồng đảo quanh hốc mắt.
Đôi môi hồng hào cũng run nhẹ.
"Sấy đi."
Tống Tinh Dã đặt cuốn sách trên tay xuống, nhướng mày nhìn Đường Tuế.
"Cạch."
Đường Tuế sửng sốt trong giây lát, sau đó lập tức nở nụ cười.
"Được."
Cô cắm máy sấy vào ổ cắm rồi bắt đầu sấy tóc cho Tống Tinh Dã.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn khẽ xoa đầu anh, giúp anh vuốt tóc.
Đường Tuế chớp mắt nhìn làn tóc xen giữa ngón tay mình.
Tóc của anh vừa mềm vừa đen.
Tống Tinh Dã vốn đang lo cô tay chân vụng về, trước giờ đều là người ta hầu hạ cho đại tiểu thư cô.
Sao đại tiểu thư có thể hầu hạ người khác được.
Nhưng hình như cũng được đấy.
Tống Tinh Dã vừa có suy nghĩ này thì lại cảm thấy da dầu mình truyền đến một cơn đau, tóc bị giật lên.
"Á, tóc bị mắc vào rồi."
Đường Tuế cũng không biết tại sao lại thế, cô chỉ sấy tóc thôi mà.
Tống Tinh Dã duỗi tay rút phích cắm, máy sấy dừng hoạt động tóc anh mới thoát nạn.
"Đường Tuế!"
Khắp người Tống Tinh Dã bao trùm một cỗ tàn bạo, hung tợn mở miệng.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Đường Tuế nhấc tay lên, nhận lỗi cực kỳ chân thành.
"Cô..."
Cái máy sấy kia cứ vậy treo trên đầu Tống Tinh Dã.
Phụt...
Đường Tuế chưa từng nhìn thấy Tống Tinh Dã chật vật như vậy nên cô không nhịn được cười.
Vừa cười ra tiếng thì thấy ánh mắt sắc bén của Tống Tinh Dã đảo qua.
Đường Tuế nhanh chóng bịt kín miệng lại.
Đôi mắt tròn xoe ánh lên sự căng thẳng.
Tống Tinh Dã gỡ một lúc lâu cũng không thể giải cứu đám tóc của mình ra khỏi máy sấy.
"Lấy cái kéo trong hộc tủ tới đây."
"Được."
Đường Tuế đang định công chuộc tội, nghe anh bảo vậy lập tức chạy đến hộc tủ lấy kéo đưa cho Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã phải cắt tóc mới lấy được cái máy sấy ra.
Đường Tuế liếc nhìn nhúm tóc trên máy sấy, rụt người lại.
"Mau đi ngủ đi."
Tống Tinh Dã tức giận khua tay.
"Anh lên đây ngủ chung với tôi đi."
Đường Tuế nghĩ đến nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Cô cố chịu đựng cơn buồn ngủ, nhanh nhẹn tiến về trước duỗi tay kéo tay Tống Tinh Dã.
"Chúng ta ngủ cùng nhau?"
“Đúng vậy.”
"Cô biết mình đang nói gì không?"
Tống Tinh Dã dùng ánh mắt kín đáo sâu sắc nhìn Đường Tuế.
"Tôi sẽ không làm gì anh đâu, yên tâm đi."
Đường Tuế nghiêm trang.
Cô có thể nhìn ra được, Tống Tinh Dã không yên tâm về cô.
Nhưng mà cô thật sự không có ý gì.
Nghe lời này của cô, khóe miệng Tống Tinh Dã cong cong.
Cô cảm thấy anh sẽ sợ cô sao?
Cô lấy đâu ra suy nghĩ kỳ quái này vậy.
“Tống Tinh Dã.”
Đường Tuế ngẩng đầu, nhẹ nhàng nắm tay anh.
"Tôi sợ thật mà."
"Năn nỉ đó!"
Đôi mắt ngập nước của cô đầy sự mong chờ, hàng lông mi dài khẽ run rẩy.
Cứ như thể nếu anh không đồng ý thì sẽ có chuyện không ổn xảy ra vậy.
"Anh tin tôi đi mà, tôi sẽ không chạm vào anh một lần nào cả."
Đường Tuế phồng má, giơ bàn tay nhỏ lên thề.
Tống Tinh Dã mím môi: "Đi thôi."
Đường Tuế lập tức sáng mắt lên, gật đầu lia lịa.
Cô buông tay ra, tự mình bò lên giường trước.