“Không có gì.”
Một lúc lâu sau Tống Nghiên mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang nét u sầu.
Bà nhìn Tống Minh Trì, cười lắc đầu.
“Không có gì, Minh Trì, cháu giúp cô nhỏ trông chừng chỗ này một chút, cô đi vào tìm ông bà nội cháu.”
Tống Nghiên hơi mỉm cười, đưa tay vỗ vai Tống Minh Trì.
Sau đó bà cũng không quay đầu lại mà rời đi, dường như có chuyện gấp gáp, lúc đi đến cửa còn lảo đảo vì.
“Cô nhỏ.”
Tống Minh Trì lo lắng gọi một tiếng.
Tống Nghiên đứng ở trước cửa, xua tay với anh ta.
“Không sao, không sao.”
Tống Nghiên đi vào.
Lòng Tống Minh Trì rối tung rối mù.
Anh ta cảm thấy không đúng lắm nên không cách nào tiếp tục đứng ở cửa được.
Tống Minh Trì suy nghĩ rồi cũng đi theo vào.
Anh ta đến trước cửa phòng ông bà nội, cửa đóng chặt, hiệu quả cách âm rất tốt, không nghe thấy được gì cả.
Tống Minh Trì cắn chặt răng, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có cách nào khác.
“Cậu chủ.”
Chu Khả Nhân bưng ly trà sâm đi tới, thấy Tống Minh Trì lưỡng lự đứng trước cửa thì lập tức chạy tới.
“Cô đưa trà vào đi.”
Tống Minh Trì nhìn thoáng qua trà sâm bà nội thích uống trong tay Chu Khả Nhân.
“Vâng.”
Chu Khả Nhân gật đầu.
Có lẽ ánh mắt của Tống Minh Trì quá mức nóng bỏng làm cô ta có chút thẹn thùng, cúi đầu chạy nhanh.
Trong lòng Tống Minh Trì nóng như lửa đốt, cô nhỏ đã vào được một lúc, anh ta lại không nghe được chuyện kia, không biết có liên quan gì đến anh ta không.
“Cô giúp tôi một chuyện, lúc mang trà vào trong thì đừng đóng cửa.”
Tống Minh Trì nhanh chóng dặn dò Chu Khả Nhân.
Mặc dù Chu Khả Nhân không hiểu chuyện gì, nhưng nếu Tống Minh Trì đã nói, cô ta chắc chắn sẽ làm theo.
Cô ta lập tức gật đầu.
“Được.”
Sau đó cô ta gõ cửa.
“Chuyện gì?”
Bên trong truyền đến giọng nói không vui của bà cụ.
“Bà chủ, tôi đưa trà đến.”
Một lát sau bà cụ cho cô ta vào.
Chu Khả Nhân nói dạ rồi nhanh chóng cầm trà đi vào.
Cô ta đặt trà lên bàn, lúc định đóng cửa lại thì nhớ lời dặn dò của Tống Minh Trì nên không đóng chặt cửa.
Có lẽ bên trong có chuyện gấp, cộng thêm dù sao cũng ở trong nhà nên không có ai để ý cửa chưa đóng chặt.
Chu Khả Nhân đi ra thấy Tống Minh Trì không kiên nhẫn thì không nói thêm gì, lặng lẽ đứng ở đầu cầu thang canh chừng.
Dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Tống Minh Trì.
Tống Minh Trì luôn chú ý tình hình trong phòng, nghe thấy bà nội uống trà xong.
Lúc này bọn họ mới mở miệng nói chuyện.
Chỉ nghe thấy Tống Nghiên nói: “Chàng trai kia giống lúc anh cả còn trẻ như đúc, con nhìn còn tưởng rằng mình thấy anh cả nữa chứ.”
Tống Nghiên nói xong, lệ cũng rơi đầy mặt.
Năm đó cả nhà anh cả đi ra ngoài, trên đường xảy ra tai nạn xe, anh cả chị dâu tử vong tại chỗ.
Tinh Dã mới ba tuổi, mất tích.
Cho đến nay họ vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh của việc này.
Giọng của bà cụ có chút run rẩy.
“Sao con không dẫn cậu ấy đến đây cho ba mẹ xem.”
Tống Nghiên cũng có chút bất đắc dĩ.
“Là người bên cạnh cô gái nhỏ nhà họ Đường ấy.”
“Tuế Tuế?”
Bà cụ thoáng kinh ngạc, bà rất thích đứa bé Tuế Tuế này.