Ha.
Nếu anh giữ cô lại thì đám phụ nữ sẽ không đến quấy rầy nữa, vừa bớt phiền phức, vừa… Người phụ nữ này, coi như là trò giải khuây là được.
Anh thật sự rất tò mò, cô còn có trò gì để có thể quyến rũ anh nữa.
"Cô ở lại đi."
Thốt ra lời này, trạng thái nguy hiểm của Hoắc Chi Châu lập tức biến mất, cảm giác áp bức khiến người ta lo lắng cũng chợt không còn.
"Bây giờ cô là nữ… nữ giúp việc của tôi."
Vừa dứt lời, môi mỏng của Hoắc Chi Châu gợi lên một vòng cung xinh đẹp, rất có hứng thú nhìn cô.
Dường như muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt cô.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa +3, tổng cộng 87.
Đường Tuế:...
Vốn cho rằng ở lại là để từ từ tiếp cận Hoắc Chi Châu chứ, nào ngờ giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu lại còn tăng lên.
Bây giờ đã là 87, nếu còn tiếp tục tăng lên, sớm muộn cũng bùng nổ.
Cô có làm gì đâu.
"Vâng."
Trước mắt không cần phải nhanh chóng giảm giá trị hắc hóa, chỉ cần không tăng lên đã là chuyện đáng vui rồi.
"Cậu chủ, bây giờ anh muốn tôi làm gì?"
Mặt Đường Tuế thoáng vẻ chờ mong.
"Cút đi."
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Chi Châu đảo qua đảo lại trên mặt cô.
"À."
Đường Tuế mặt không biến sắc, vô cùng dứt khoát biến khỏi tầm mắt Hoắc Chi Châu.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong phòng nhanh chóng trở lại sự im ắng vốn có.
Mắt Hoắc Chi Châu đỏ ngầu, sâu không thấy đáy.
Bỗng dưng, anh lại nhẹ nhàng đưa ngón tay lên mũi.
Là hương sữa dịu nhẹ trên cơ thể người phụ nữ kia.
Theo bản năng, yết hầu Hoắc Chi Châu hơi nhúc nhích, đôi bàn tay khớp xương rõ ràng chợt siết chặt.
Anh có dự cảm, cuộc sống sau này có lẽ sẽ xảy ra một vài thay đổi.
Đường Tuế bên này vừa mới đẩy cửa bước ra liền thấy quản gia đứng cạnh cửa.
"Cô Đường, xin theo tôi qua bên này."
"Được."
Hai người đi một lát, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.
"Cô là hầu gái riêng của cậu chủ, sau này chỉ cần phụ trách tất cả mọi việc của cậu chủ là được, đây là phòng cô, nghỉ ngơi cho tốt."
Lục Nghiễn nhẹ giọng nói xong, ngón tay thon dài đẩy gọng kính trên mũi.
"Được."
Nhà họ Hoắc không hổ là nhà giàu có nhất Trung Quốc, ngay cả phòng của hầu gái riêng mà trông cũng hết sức xa hoa.
Đường Tuế vừa tắm xong, cởi giày, nằm lên giường, một lát sau đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Đường Tuế ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao còn chưa chịu dậy.
Hoắc Chi Châu ở thư phòng đọc tài liệu, bỗng dưng ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn Lục Nghiễn bên cạnh.
"Người đâu?"
Chỉ hai chữ ngắn ngủn, Lục Nghiễn đã biết người cậu chủ muốn gặp là ai.
"Tôi đi gọi người."
Lục Nghiễn nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài, đứng ở cửa, anh ta giơ đồng hồ trên cổ tay lên, đi tới phòng Đường Tuế.
"Đường Tuế, đến thư phòng ngay lập tức."
Lúc này Đường Tuế còn đang trùm đầu ngủ mê man, âm hưởng vờn quanh 360 độ đột ngột vang lên khiến cô giật mình sững người tại chỗ.
Đường Tuế ngồi dậy.
"Đường Tuế, lập tức đến thư phòng, nghe rõ xin trả lời."