"Hả?"
Giọng Đường Tuế mềm ngọt, âm thanh giống như mật đường hòa tan.
Đôi mắt hẹp dài của Lục Thời Minh híp lại: “Dây an toàn."
"Thật không thú vị." Đường Tuế nhăn mũi, thắt dây an toàn, tay nhỏ trắng nõn chống cằm: “Chúng ta đi ăn cái gì."
"Về nhà."
Xe nhanh như chớp rời khỏi nhà cũ.
Đường Tuế nhướng mày: "Đã nói mời tôi ăn cơm!"
Lục Thời Minh nhìn thẳng phía trước, mặt không đổi sắc: “Cô có thể gọi cơm hộp." Nói xong lại bình tĩnh bổ sung: “Tôi trả tiền."
Như vậy cũng coi như mời cơm nhỉ?
Đường Tuế: “……”
Nhìn không ra, người đàn ông này còn khá đen tối xấu xa!
Về đến nhà, Đường Tuế theo sau Lục Thời Minh, lúc cô đang cởi giày, Lục Thời Minh đã đi vào thư phòng.
"Này!"
Căn nhà trống rỗng, chỉ có tiếng vọng.
Đường Tuế nhìn không khí chậm rãi cười, trong giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm loáng thoáng: “Đồ đàn ông chó."
Chờ đấy!
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh này chưa giảm tí nào, có vẻ hơi khó.
"Nhưng mà... Tôi sợ lắm luôn."
Đường Tuế mím môi, không thể thoát khỏi tính cách nhân vật, còn phải chịu đứng tất cả những thứ này.
May là Luân Hồi Kính chưa giao nhiệm vụ cho cô, nếu không chắc chắn càng khó hơn.
Đường Tuế cầm một quả táo trên bàn trà lên gặm, quả táo giòn giòn ngọt mọng nước, thấm vào ruột gan.
Ăn được đồ ăn ngon, khó tránh khỏi tâm trạng tốt lên.
Luân Hồi Kính: Nếu đã khó khăn như vậy, sao cô còn nuốt trôi.
Đường Tuế: Ta đói bụng mà! Chủ nhân ban đầu của cơ thể không làm mấy việc này, nếu ta mà đi nấu cơm thì sẽ thoát khỏi thiết lập nhân vật ngay, hu hu.
Giọng cô ngọt ngào mềm mại, sau đó gặm quả táo.
Đường Tuế gặp xong một quả táo, cũng mới miễn cưỡng chắc bụng mà thôi, tạm thời coi như không còn đói lắm.
Lục Thời Minh này quá tỉ mỉ, bình thường không thích có người ở cạnh quấy rầy, ngày thường dì quét dọn đều nhân lúc ban ngày Lục Thời Minh không ở nhà mới có thể đến.
Về phần nấu cơm, càng đừng mong có người nấu cho.
Đường Tuế mở TV, tùy ý xem, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ màng, có ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Đường Tuế nhíu mày, hàng mi mảnh dài run run, đôi mắt khép hờ.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Thời Minh phóng đại trước mắt cô.
Cánh tay trắng nõn như ngó sen giơ lên, cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đẩy Lục Thời Minh: "Anh làm gì thế?"
m thanh mềm mại, xen lẫn giọng mũi.
"Vợ này, tối nay em không ăn, anh vừa nấu cơm xong, cùng ăn đi."
Lục Thời Minh duỗi cánh tay dài, ôm cả cơ thể mềm mại của Đường Tuế vào trong ngực.
Đường Tuế bỗng nhiên bừng tỉnh: “A?"
Bỗng nhiên trong lúc đó, cô thấy được tai sói của Lục Thời Minh.
Cô dụi dụi mắt, lại nhìn chằm chằm Lục Thời Minh.
Quả thật là có tai sói.
Anh ấy? Chẳng lẽ anh ấy không phải người.
Điều đáng sợ nhất là... Anh còn mọc ra một đôi tai sói.
Chẳng lẽ, thật ra anh là người sói.
“Đi, đi ăn một chút.”
Đường Tuế còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã bị Lục Thời Minh kéo tay, đi tới trước bàn ăn.
Mặt bàn làm từ đá cẩm thạch đen nhánh, thoải mái bày 3 món mặn một món canh, cá hầm ớt, tôm hấp dầu, măng tây xào, súp cà chua thịt bò.
Nhìn qua cũng coi như ra dáng ra hình.
"Anh không biết em thích ăn gì, cho nên làm cả cay lẫn không cay."