“Wow wow wow, đúng là CP, chỉ đứng yên thôi cũng đẹp mắt, thật đó!”
Đường Tuế ngồi ở trên sô pha, Trương Thành nghe lệnh của Lục Thời Minh, đi lấy thảm lông đến đắp lên chân cô.
“Cảm ơn.”
Đường Tuế dựa vào sô pha, chơi điện thoại, vừa ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy Lục Thời Minh, cảm thấy cuộc sống như vậy vui sướng như trên mây.
Khóe miệng Lục Thời Minh cong lên cười nhạt, tầm mắt của anh vẫn luôn dừng lại ở trên người Đường Tuế.
“Đến đây.”
Anh vẫy tay với Trương Thành.
Trương Thành vội vàng đi qua, nghiêng người lắng nghe.
“Cậu đi…”
Trương Thành nghiêm túc lắng nghe, chạy nhanh ra ngoài.
Lục Thời Minh lại nhìn thoáng qua Đường Tuế ngồi ở trên sô pha, nghiêm túc chơi điện thoại, môi mỏng cong lên cười nhạt, bắt đầu xem tài liệu trong tay.
Nửa tiếng sau, có người bỗng gõ cửa văn phòng.
“Vào đi.” Lục Thời Minh lên tiếng.
Cửa được mở ra.
Đường Tuế vẫn luôn cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại.
Cô cho rằng cũng có người đến báo cáo công việc với Lục Thời Minh.
Nhưng đến khi cô nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu lên nhìn Trương Thành đẩy xe đồ ăn vặt màu hồng đến trước mặt mình.
“Hả?”
Đường Tuế kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Lục Thời Minh.
“Lục Thời Minh.”
Tầm mắt của Lục Thời Minh vẫn luôn dừng lại ở trên người Đường Tuế.
Trương Thành đẩy xe vào phòng, sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Haiz, tầm mắt trong văn phòng này thật sự quá nóng rực, anh ta không chịu nổi.
Lục Thời Minh đi tới trước mặt Đường Tuế, trong đôi mắt lạnh băng có vẻ đã tan ra.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh -10, giá trị hắc hóa còn lại là 25.
“Em gọi anh là Lục Thời Minh??”
Anh đột nhiên hỏi.
Đường Tuế mím môi cười, nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Vậy gọi anh là gì??”
Cô cố ý hỏi.
Khoảng cách của hai người rất gần, có thể nghe thấy hô hấp của nhau.
Hơi thở mập mờ, biến thành bong bóng màu hồng bay xung quanh hai người.
“Gọi anh là chồng.”
Lục Thời Minh nói ra lời này, tai có chút đỏ lên, anh hơi xấu hổ.
Hai mắt Đường Tuế lại cong cong, tay nhỏ che miệng cười trộm.
“Anh như vậy, rốt cuộc là anh của buổi tối hay là anh của ban ngày.”
“Buổi tối hay ban ngày cái gì.”
Lục Thời Minh đưa tay bóp cằm của mình, môi mỏng cũng đến gần cô.
“Bởi vì hiện tại dáng vẻ của anh rất giống với anh của buổi tối.”
Đường Tuế ngửa đầu, cánh tay mềm mại nhẹ nhàng ôm vai của Lục Thời Minh.
Khoảng cách của hai người càng thêm gần hơn.
“Nhưng cho dù anh của buổi tối hay là ban ngày, em cũng thích.”
Đường Tuế nói xong, hai tay kéo cổ của Lục Thời Minh xuống hôn lên.
Môi của hai người dính chặt vào nhau.
…
Một lúc sau.
Lục Thời Minh buông Đường Tuế ra.
Hai người nằm trên sô pha, nhìn lên trần nhà, nhẹ nhàng hít thở.
Sau đó Lục Thời Minh nắm lấy tay nhỏ của Đường Tuế, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
“Anh mau làm việc đi.”
Đường Tuế nghiêng đầu, môi hồng hồng, nhìn Lục Thời Minh.
“Được.”
Lục Thời Minh thu hồi ánh mắt, anh không dám nhìn thêm nữa.
Nếu anh tiếp tục nhìn thêm thì sẽ không thể làm việc được nữa.