Thật ra, vốn cô định hỏi Tần Tiễn Dư muốn xem phim gì, dù sao thì anh cũng xem cùng cô, nhưng nghĩ nghĩ một lát cuối cùng vẫn không hỏi nữa.
Nhỡ đâu bộ phim mà Tần Tiễn Dư muốn xem cực kì khủng bố, thì cô phải làm sao bây giờ?
"Ừm, được."
Tần Tiễn Dư không quan tâm mấy chuyện này lắm, dù sao xem phim cũng rất bình thường.
Vốn Đường Tuế cảm thấy bộ phim này rất khó xem, nhưng mà vừa xem được một lát thì rất nhập tâm, nữ chính khóc cô cũng khóc, nam chính khóc cô cũng khóc, nhân vật phụ khóc cô cũng khóc.
Tóm lại, là khóc suốt cả bộ phim.
"Em không sao chứ?"
Tần Tiễn Dư thấy cô xem phim mà khóc cho tới tận lúc bộ phim kết thúc thì cảm thấy có chút không thể hiểu được.
"Không có chuyện gì."
Đường Tuế sụt sịt cái mũi, nhận lấy khăn tay mà Tần Tiễn Dư đưa, lau nước mắt.
"Thật là đẹp. Kĩ thuật diễn của bọn họ tốt quá, đây đúng là một bộ phim hay."
Nói xong, lại hu hu khóc lớn.
Tần Tiễn Dư:?
Quả thật là đầu đầy dấu hỏi chấm.
"Vậy thì tốt rồi."
Tần Tiễn Dư nói.
"Nội dung kịch bản và kĩ thuật diễn đều tốt lắm, đều có sức cuốn hút, nếu không sao em lại khóc cơ chứ."
Đường Tuế nói xong, lại sụt sịt thêm vài cái.
"Đúng đúng."
Tần Tiễn Dư khẽ gật đầu, cô nói cái gì thì chính là cái đó.
Có điều, cái mũi cô hồng hồng, ánh mắt to tròn ngập nước, nhìn trông cực kì đáng yêu.
Nghĩ thế, Tần Tiễn Dư lại nhìn Đường Tuế nhiều thêm vài lần.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tần Tiễn Dư giảm 6, tổng giá trị hắc hóa còn lại là 44. Web đọc nhanh 𝒕ại ﹎ TR𝘂𝘔T RU𝙔𝘌N﹒Vn ﹎
Đường Tuế vốn đang khóc lóc khó chịu, nghe được lời thông báo này thì nhất thời hiểu ra, nhiệm vụ này coi như đáng giá.
Hu hu hu. về sau không nên xem loại phim điện ảnh khổ tình này nữa.
Khó tiếp thu quá rồi.
Đợi một lúc lâu.
Cuối cùng cũng xem xong phim.
Tần Tiễn Dư bật đèn, vừa quay đầu nhìn về phía Đường Tuế, cả người anh đã sợ đến ngây người.
Đôi mắt của cô vì khóc mà sưng đỏ như quả hạch đào.
Vừa nhìn đã cảm thấy cực kì thể thảm.
Xem một bộ phim điện ảnh mà có thể khóc thành cái dạng này, đúng là không có ai.
"Không có việc gì chứ."
Tần Tiễn Dư cầm ly nước trái cây trên bàn, đưa qua.
Đường Tuế nhận lấy ly nước trái cây trong tay hắn, uống ừng ực một hơi cạn đáy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẵn nhụi còn có thêm một tầng ửng hồng.
"Uống ngon quá."
Đường Tuế liếm liếm môi, đôi mắt to ngập nước nhìn đĩa hoa quả để bên cạnh.
"Em đi ăn quả nho."
Tần Tiễn Dư nhìn cô chạy tới chạy vui, rất nhanh đã bận rộn thành một đoàn.
"Quả nho này ngọt lắm."
Đường Tuế ăn một quả, nhất thời cảm thấy được mỹ vị.
Tần Tiễn Dư không thích ăn ngọt, có điều ngại Đường Tuế đã đưa đến tận miệng rồi, nên chỉ có thể ăn vào.
Hương vị ngọt ngào khuếch tán trong khoang miệng, hình như cũng không chán ghét đến nỗi ấy.
"Có phải ngon lắm không?"
Nói xong, Đường Tuế lại đưa cho anh thêm một quả nữa.
Tần Tiễn Dư hé miệng, tiếp tục ăn.
Hai người không nói gì, cứ yên lặng không phát ra tiếng động nào ăn hết cả đĩa nho.
Đường Tuế ăn no rồi, hơn nữa lúc nãy vẫn khóc mãi không thôi, chưa được bao lâu đã cảm thấy cực kì buồn ngủ.
Cô đứng lên, đi tới trước bàn, ôm lấy tất cả văn kiện và máy tính của Tần Tiễn Dư.
Còn vô cùng tri kỉ pha cho Tần Tiễn Dư một ly cà phê, đặt lên bàn.
"Hử?"