Đường Tuế còn chuẩn bị đá phát nữa, lại bị Tần Tiện Dư ôm lấy eo.
"Anh làm gì thế?"
Đường Tuế giận đến mức mặt đỏ bừng, người này suýt nữa đã làm hại dì.
Tức chết cô, cô muốn đánh chết tên khốn này.
"Em mà còn đạp thêm cái nữa, anh cảm thấy tên này sẽ mất mạng."
Tần Tiện Dư không dám buông tay.
"Người này chết chưa hết tội, nhưng Tuế Tuế...Không cần ô uế chân vì loại người này.
Giọng Tần Tiện Dư tương đối dịu dàng, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
"Được rồi."
Đường Tuế bình tĩnh lại.
Cả cơ thể cũng dựa vào lồng ngực Tần Tiện Dư không động đậy.
"Dì, dì không sao chứ?"
Lúc này, Đường Tuế mau chóng thoát khỏi vòng ôm của Tần Tiện Dư, lao tới trước mặt dì.
"Đứa trẻ ngoan, là cháu đã cứu mạng dì, dì không sao, không sao cả."
Dì Tần duỗi tay ôm Đường Tuế vào lòng, trong lúc nguy hiểm vừa nãy, tất cả mọi người đang chạy trốn, vậy mà Tuế Tuế lại lao đến trước mặt bà.
Lúc ấy, bà liếc mắt một cái liền thấy được con trai mình, thế mà nó còn đang lôi lôi kéo kéo với người phụ nữ khác.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Quan Vân Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là ngửi trong không khí vẫn còn mùi máu tươi nồng đậm, anh ta nghĩ lại mà sợ.
May là có chị dâu họ ra tay kịp thời, nếu không anh ta đã không còn mẹ.
"Hừ."
Dì Tần hừ lạnh không tiếng, không nhìn Quan Vân Châu.
Vừa nãy nguy hiểm như vậy, anh ta cũng muốn chạy tới, bộ dáng này vẫn khiến trong lòng dì Tần hơi xúc động.
Nhưng cứ nghĩ đến anh ta lôi lôi kéo kéo với phụ nữ, dì liền cảm thấy không thoải mái.
"Mẹ, con xin lỗi."
Quan Vân Châu đứng tại chỗ, trong lòng hụt hẫng.
"Chúng ta về đi."
Dì Tần không liếc Quan Vân Châu một cái, đặt ánh mắt trên mặt Đường Tuế.
"Vâng."
Đường Tuế gật gật đầu, kéo tay dì Tần, đi ra ngoài.
Tần Tiện Dư cho một ánh mắt tự cầu phúc, cũng đi theo sau.
Quan Vân Châu vừa chuẩn bị nhấc chân đi theo.
"Vân Châu."
Giọng nói ấm ức của Tần Tiện Dư vang lên từ phía sau.
Quan Vân Châu nhíu mày đứng yên, quay người lại lạnh lùng nhìn Đường Noãn Noãn.
Trong lòng cô ta lộp bộp, theo bản năng duỗi tay, muốn túm lấy ống tay áo của Quan Vân Châu.
Lại bị Quan Vân Châu né tránh.
"Vân Châu, anh sao thế?"
Đường Noãn Noãn thấp thỏm ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn Quan Vân Châu.
"Đường Noãn Noãn, anh cảm thấy tam quan chúng ta không phù hợp, không hợp ở bên nhau, vẫn là chia tay đi."
Trong lòng Quan Vân Châu rất khổ sở, nhưng chuyện vừa rồi giống như có người dùng dao nhỏ, cứa trái tim anh hết lần này đến lần khác.
Anh khó nhịn đau lòng.
Nhưng lại không thể không đối mặt.
Đường Noãn Noãn trừng lớn hai mắt, nước mắt chảy xuống, cơ thể cũng không kìm được run rẩy. Truyện Huyền Huyễn
"Quan Vân Châu, anh khôn cần em sao?"
Quan Vân Châu nhíu này, "Cái gì gọi là anh không cần em."
"Trong thời điểm như thế, mẹ anh gặp nguy hiểm, chị dâu họ anh quên mình tiến lên cứu giúp, anh không cứu người anh không trách em, nhưng em còn giữ chặt anh."
"Em như vậy khiến anh cảm thấy rất sợ hãi, anh bỗng dưng cảm thấy, hình như anh chưa quen biết con người thật của em, Đường Noãn Noãn, người máu lạnh vô tình vừa nãy mới mà con người chân thật của em phải không?"
Quan Vân Châu hỏi lại.
"Vân Châu, không phải, chỉ là vừa rồi em sợ quá nên em mới thế."