Đường Noãn Noãn lắc đầu, nước mắt bay tứ tung.
Một lòng hy vọng, Quan Vân Châu có thể tin tưởng cô ta.
"Chúng ta không có khả năng, Đường Noãn Noãn."
Quan Vân Châu lạnh lùng liếc cô ta một cái, xoay người, rời đi không ngoảnh lại.
"Vân Châu, Vân châu."
"Em thật sự không thể không có anh, Vân Châu."
Đường Noãn Noãn đuổi theo, chạy mãi tới bên ngoài, nhìn Quan Vân Châu lên xe, nhanh chóng bên mất trước mặt cô ta.
"Vân Châu...Hu hu, Quan Vân Châu, không có em anh sẽ hối hận."
Đường Noãn Noãn nước mắt lưng tròng ngồi bệt trên đất, khóc thất thanh.
Cô ta đâu có làm sai điều gì, chỉ lo lắng cho sự an toàn của Quan Vân Châu mà thôi, dù sao mẹ Tần đã một đống tuổi, dù có gặp nguy hiểm thì sao, cũng không thể để người trẻ tuổi tìm chết thay bà ta chứ.
"Hu hu, em không làm sai, em không làm sai."
Đường Noãn Noãn lau sạch nước mắt trên mặt, nghiêm túc đứng lên, cơ thể lảo đảo đi về phía trong nhà.
Cô ta không gọi xe, cũng không gọi xe trong nhà tới đón.
Cứ như vậy đi bộ hai tiếng đồng hồ mới về đến nhà.
Mở cửa, trong lòng cô ta tràn ngập uất ức, vừa chuẩn bị mở miệng kể lể, sau đó ngã vào lồng ngực mẹ Đường.
Lại nghe thấy tiếng hai người cha Đường mẹ Đường đối thoại.
"Chao ôi, tôi xem video người khác gửi, con nha đầu Đường Tuế chết tiệt kia lại thông minh như vậy, ông nói xem có phải chúng ta lựa chọn sai rồi không?"
"Nếu không thì bây giờ chúng ta đã có thể trở thành khách của nhà họ Tần rồi."
"Tức chết mất, tiêu tiền phí thời gian bồi dưỡng mà cả dùng được tí nào!"
"Bây giờ bà nói mấy cái này có ích gì?"
"Đây chẳng phải là lựa chọn của bà sao? Vả lại tôi nghe nói đứa con gái bảo bối của bà đã bị Quan Vân Châu đá, bà muốn vào nhà giàu cũng không có cơ hội."
Cha Đường nghe mẹ Đường nhắc mãi, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Không đề cập tới chuyện này còn được, nhắc tới chuyện này, cả người mẹ Đường đều trở nên cáu kỉnh.
"Sao tôi biết được Đường Noãn Noãn này lại vô dụng như vậy, dù sao tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nó, lúc trước...Lão Lâm không phải nói nó trông giống người vợ đã chết của ông ta sao? Hay là đưa đi?"
Mẹ Đường tức nghiến răng nghiến lợi, phí thời gian, tốn tiền bạc, bồi dưỡng ra một đứa vô dụng.
Sớm biết thế, còn không bằng đề phòng con ngốc Đường Tuế kia.
"Lão Lâm kia đã hơn 70 tuổi, bà chắc chắn muốn đưa Noãn Noãn đi?"
Cha Đường hơi không đành lòng, dù sao cũng đã nuôi Đường Noãn Noãn bên người từ nhỏ, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có tình cảm.
"Hơn 70 tuổi chẳng phải càng tốt à, chết sớm chút, còn có thể lấy được tài sản, nếu may mắn, còn có thể tiếp tục gả cho kẻ giàu có khác, thoải mái kiếm tiền."
"Ừ, bà nói phải."
Cha Đường nghe lời này của mẹ Đường, khen không dứt miệng, nhờ có một bà vợ thông minh mà ông ta tránh biết bao nhiêu đường vòng.
Đường Noãn Noãn đứng ở cửa, nghe xong những lời này, cô ta không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Trái tim lạnh lẽo, cơ thể cũng không khống chế được run rẩy.
Người mẹ cô ta vẫn luôn cảm thấy yêu cô ta, thế mà lại làm ra những việc này.
Chạy trốn, cô ta muốn nhanh chóng chạy trốn.
Đường Noãn Noãn vội vàng, xoay người hấp tấp muốn chạy trốn, lại không cẩn thận va phải cửa.
Cửa phát ra tiếng vang chói tai.
"Ai?"
Hai người cha Đường mẹ Đường nhanh chóng chạy ra ngoài, Đường Noãn Noãn hoảng sợ té lăn quay trên đất.
Cô ta thấy cha mẹ Đường đuổi tới, sợ tới mức nhanh chóng muốn bò ra ngoài.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Đường Noãn Noãn rất sợ hãi, cô ta không muốn phải gả cho một lão già hơn 70 tuổi kia.
Ngẫm lại đã thấy đáng sợ.
"Con nha đầu chết tiệt kia, mày gọi tinh tinh cái gì."