Dưới ánh mắt mọi người, cơ thể Đường Tuế lắc lư vài lần, cuối cùng cả người run rẩy ngã quỳ dưới mưa.
Đau quá!
Huyết dịch cả người cũng bắt đầu chảy ngược, thân thể cứng ngắc đến tê liệt, không cách nào động đậy được.
Mưa như trút nước, ập lên thân thể đau nhức.
Bỗng nhiên, đỉnh đầu cô không còn mưa rơi nữa.
Đường Tuế ngẩng khuôn mặt trắng như tuyết lên, đôi mắt to dầm dề nhìn thấy Tống Tinh Dã mặt không cảm xúc đang cầm dù đứng một bên.
Chiếc ô đen to lớn chắn trên đầu cô, còn thân thể cao lớn của Tống Tinh Dã lại đứng dưới mưa.
Đường Tuế cắn môi, nhìn hành động này của Tống Tinh Dã, hơi cảm động.
Nếu không phải quản gia bảo anh ra ngoài che mưa cho cô, anh cũng chả thèm quan tâm đâu.
Đồ phụ nữ ngu ngốc.
Cô cho rằng nước mắt chảy như mưa là sẽ làm người ta cảm thấy thương tiếc sao.
Đáng tiếc, Tống Minh Trì sớm đã đi rồi.
Căn bản không có ai xem.
“Ôm tôi vào.”
Đường Tuế khịt mũi, vành mắt hồng hồng nhìn Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã ném dù đi, ôm Đường Tuế đi vào biệt thự.
Vì một hồi trò cười này, tiệc sinh nhật của Đường Tuế cũng vội vàng hủy bỏ.
Cả người Đường Tuế bẩn thỉu, cô tắm rửa sạch sẽ sẵn tiện đi ngủ sớm.
Chờ đến hôm sau tỉnh lại, phát hiện Tống Tinh Dã không đến, người đứng cạnh giường cô là một hầu gái xinh đẹp.
Đường Tuế vừa mới thức dậy nên mang theo giọng sữa.
“Tống Tinh Dã đâu.”’
Hầu gái cúi đầu trả lời: "Tống Tinh Dã phát sốt, đang nghỉ ngơi.”
Nói xong, trong lòng hầu gái vô cùng thấp thỏm, sợ làm gì đó khiến Đường Tuế không vui.
Dù sao thì tối qua Đường Tuế bị Tống Minh Trì nhục mạ như vậy, dựa theo tính tình của đại tiểu thư nhà họ Đường, bọn họ biết mình sẽ rất thảm.
“À.”
Hầu gái đang chờ cơn thịnh nộ, không ngờ rằng Đường Tuế vậy mà chỉ đáp nhỏ một tiếng rồi vò đầu rời giường.
Sau khi ăn xong Luân Hồi Kính lại phát nhiệm vụ cho cô.
Đi chăm sóc Tống Tinh Dã bị bệnh.
Đường Tuế không để người khác đi theo, trực tiếp đi đến phòng của Tống Tinh Dã.
Chờ sau khi cửa đóng lại, ánh mắt của đám hầu gái phía sau đều ngập tràn thương xót.
Haizz, tuy họ đã trốn được một kiếp nhưng xem ra tất cả lửa giận đều sẽ được trút lên người của Tống Tinh Dã.
Đường Tuế vào phòng, quen cửa quen nẻo đứng trước giường Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã đang bị bệnh ốm yếu, nhận ra có người nhìn mình, con ngươi sắc bén mở ra.
Ánh mắt của anh, như dã thú hung mãnh núp trong bóng tối.
Đường Tuế nhìn mà lòng lộp bộp.
Dù sao thì nguyên chủ cũng là bị anh giày vò, người này bản lĩnh như thế nào, cô vô cùng rõ.
Hu hu hu, đáng sợ quá.
“Anh, anh không sao chứ?”
Ngón tay bé nhỏ trắng noãn nhẹ nhàng chọc chọc lên người anh, giọng nói mềm mại vụng về.
“Khụ khụ...”
Tống Tinh Dã thấp giọng ho khan hai tiếng: “Tôi không sao.”
Đường Tuế thông qua ánh sáng mỏng manh thấy được mặt anh ửng hồng, tinh thần cũng không phấn chấn.
“Anh như vậy mà nói không có việc gì à.”
Đôi mắt long lanh của Đường Tuế tùy ý nhìn thoáng qua, thấy được thuốc trên bàn, cô lập tức lấy hai viên, bàn tay trắng noãn đưa đến bên môi Tống Tinh Dã.
“Anh há miệng nào, uống hết.”
Đút thuốc cho anh?
Tống Tinh Dã có phút chần chừ.
Không biết rốt cuộc Đường Tuế lại làm việc thiêu thân gì.
Anh há miệng ngậm lấy thuốc.
Đường Tuế bưng cốc thủy tinh đưa đến bên môi anh, ánh mắt long lanh như nước nhìn anh.
"Uống nước."
Tống Tinh Dã há miệng, đang định uống một hơi thì Đường Tuế lại bưng ly nước rót vào miệng anh: “Khụ khụ...”