Khuynh Diễm đi một vòng, trở về sơn động thì sắc trời cũng đã tối.
Bên cạnh gốc hoa lê trắng muốt có một nam tử đang đứng, nửa người hắn ẩn dưới tàn cây, nửa còn lại được ánh trăng soi sáng.
Gió khẽ thổi qua, vạt áo tố sắc nhẹ bay, hòa vào màu trắng của cánh hoa, làm thân ảnh hắn trở nên mông lung cô độc.
Khuynh Diễm bước qua hắn cũng không phản ứng, đôi con ngươi mờ mịt nhìn vào cánh rừng sâu thẳm, hoàn toàn mất đi tiêu cự.
"Sư phụ ở đây làm gì?" Đừng nói mi đang lên ý tưởng cho một biện pháp chết mới nha!
Quân Hoa dần tập trung lại, chậm chạp nhìn qua cô, khẽ nói: "Ta nấu ăn không tốt."
Khuynh Diễm gật đầu: "Ừ." Sự thật hiển nhiên, mọi người đều thấy.
"Ta không nghĩ ra sở thích khác." Quân Hoa ngẩng đầu nhìn vào bóng tối. Hay là cứ tiếp tục nghĩ cách chết đi.
Khuynh Diễm theo thói quen muốn mở miệng đâm người, nhưng nhìn dáng vẻ mờ mịt của Quân Hoa, cô đành nhịn xuống, kéo tay áo hắn.
Đôi mắt Quân Hoa lần nữa có tiêu cự, quay về phía cô.
"Không nghĩ ra sở thích khác thì cứ tiếp tục nấu ăn."
"Ngươi sẽ ăn đồ ta nấu sao?"
Khuynh Diễm: "..." Ta nói không ăn có được không?
Hệ Thống nhanh nhẹn xuất hiện: \[Ăn đi kí chủ! Vì không bị hắn bám theo mỗi ngày, vì để hắn không tìm đường chết vạ lây cô, kí chủ ăn đi!!\]
"Sư phụ nấu đẹp mắt thì ta ăn." Khuynh Diễm có điên mới nghe theo lời khuyên hố cha của Hệ Thống.
"Ừ." Quân Hoa gật đầu: "Vậy ta không nấu nữa."
Khuynh Diễm: "..." Đại ca, mi có bệnh à?
Quân Hoa dừng một chút, bổ sung: "Ta nấu không đẹp." Cô không ăn, hắn cũng không muốn nấu.
Tiểu nhân dưới đáy lòng Khuynh Diễm suýt nữa thì trợn trắng mắt.
Có ai vừa nấu ăn liền đẹp không? Mi nghĩ mi là vua đầu bếp sao?
Cũng không biết cố gắng học hỏi một chút, con người sống không có chí cầu tiến như vậy, mi có thấy hổ thẹn không?
Quân Hoa luôn muốn chết, không phải là kiểu người tìm cách sống sót, đương nhiên không thể có thứ xa xỉ như chí cầu tiến.
Khuynh Diễm lần thứ n muốn giết hắn, cưỡng ép qua thế giới tiếp theo.
Luôn cảm thấy chìa khoá sau khó chơi hơn chìa khóa trước... tạm thời từ bỏ phương án này.
"Nấu không đẹp thì học một chút." Khuynh Diễm hiếm khi kiên nhẫn dạy dỗ: "Hắc y nhân của Lãnh Huyết Phong làm thức ăn khá ổn."
Quân Hoa hơi nhíu mày. Hắc y nhân của Lãnh Huyết Phong?
Tử Ngưng sao?
Nhưng mà...
"Ta không thích Tử Ngưng!" Ánh mắt Quân Hoa hiện lên một tia cố chấp.
Khuynh Diễm đột nhiên cảm thấy sư phụ lãnh đạm với hồng trần của cô lúc nãy khá giống tiểu hài tử đang bất bình kháng nghị... dường như có chút đáng yêu.
"Vậy thì hết cách." Khuynh Diễm nhún vai, đáng yêu đến đâu cũng không thể nuông chiều.
Trẻ con chiều quá sẽ sinh hư, càng hư càng giỏi ăn vạ.
Quân Hoa mím chặt môi, gió phất qua thổi tung mái tóc Khuynh Diễm, bóng trắng trước mặt nhoáng lên rồi biến mất.
"..." Một lời không hợp liền thuấn di, ai dạy mi thói xấu này?
Gió mạnh kéo theo một đợt hoa lê rơi xuống, thân ảnh nam tử lần nữa xuất hiện, đứng giữa cơn mưa hoa.
"Ta nấu đẹp mắt, ngươi sẽ giết ta?" Khi nãy hắn quên vấn đề quan trọng nhất, đi giữa đường mới nhớ ra, phải quay lại hỏi.
"Vậy phải xem thành ý của sư..."
Khuynh Diễm còn chưa nói hết câu thì Quân Hoa đã tiếp tục biến mất.
Mẹ nó!
Biết thuấn di liền không để ta vào mắt!
Bắt lại đánh gãy chân thì tốt hơn hay giết quách sang thế giới tiếp theo thì tốt hơn?
——
Vừa sáng sớm, Lãnh Huyết Phong đã chào ngày mới bằng một tiếng thét kinh thiên hãi địa.
Đàn chim đậu trên mái ngói ào ào bay lên, cây cối rung lắc mãnh liệt, người bên trong như muốn lật tung nóc nhà.
"Sư huynh chết tiệt, ngươi buông lão tử ra!" Giọng nói nam nhân ầm ĩ kêu gào: "Cút về ngọn núi nghèo nát của ngươi! Lão tử không chào đón đạo sĩ nghèo như ngươi!"
Quân Hoa ném kẻ đang giãy giụa xuống đất, lạnh lùng nói: "Ta muốn học nấu ăn."
"Lão tử nói cho ngươi biết... Hả? Ngươi nói cái gì?" Tử Ngưng khựng lại. Hắn bị đánh đến nghe nhầm đúng không?
"Ta muốn học nấu ăn." Quân Ca không cảm xúc lặp lại.
Tử Ngưng híp mắt. Tên này lại giở trò gì?
Trước đây khi chưa tịch cốc, người nấu thức ăn cho Quân Hoa là Tử Ngưng.
Sau này tịch cốc, Quân Hoa không động vào thức ăn nữa, chỉ có một mình Tử Ngưng rượu thịt chè chén qua ngày.
Người ngàn năm chưa từng xuống bếp, đột nhiên đến học nấu ăn, không có quỷ mới là lạ!
Khoan đã!
"Ngươi đến học nấu ăn thì đánh lão tử làm gì?" Tử Ngưng phẫn nộ đứng lên.
Quân Hoa liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: "Thói quen."
Tử Ngưng: "..." Thói quen?
Thói quen sao!
Còn dám nói thói quen!!
Mẹ nó lão tử đếch dạy!!
"Ngươi có dạy hay không?"
Tử Ngưng nghiến răng: "Dạy!"
Lại uy hiếp lão tử!
Hắn tưởng hắn là sư huynh thì hay lắm sao?
Cũng chỉ nhập môn trước lão tử mấy năm, lão tử không sợ hắn, chẳng qua là lão tử nhường thôi!
Kì thực lão tử rất lợi hại!!
Một canh giờ sau.
Quân Hoa nghiêm túc nhìn hai mâm thức ăn trên bàn, ánh mắt lãnh đạm, không rõ đang nghĩ gì.
Tử Ngưng đứng bên cạnh, khóe môi co rút mấy lần, muốn nhịn cũng không nhịn được.
Cái đống đen sì kia là gì? Sao nhìn giống độc dược mình vừa bào chế vậy?
"Sư phụ, ta đói quá! A? Sư bá cũng ở đây?" Tiểu cô nương tung tăng chạy vào bếp, hai mắt to tròn sáng bừng: "Nha đầu lừa... tiểu sư tỷ có đến cùng sư bá không?"
"Đồ đệ bất hiếu nhà ngươi cũng không đến phụ giúp ta, ngày nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn! Ngươi là heo thành tinh sao?" Tử Ngưng sảng giọng mắng.
"Sư phụ bị ai đạp trúng đuôi lại giận cá chém thớt lên ta vậy?" Mộc Bối bất mãn bĩu môi.
Tử Ngưng: "..." Còn không phải ngươi sao? Lão tử nuôi ngươi không khác gì con gái, ngươi lại suốt ngày bám theo ấm lô ăn chực kia!
Mộc Bối nhìn một vòng không thấy Khuynh Diễm, vẻ mặt không khỏi thất vọng.
Chợt ánh mắt nhìn qua hai mâm thức ăn đối lập trên bàn.
Một bên tinh xảo đẹp mắt, mỹ thực lung linh.
Bên còn lại từng đoàn màu đen cháy khét, khói vẫn đang bốc lên, chẳng khác nào đống tro tàn.
"Sư phụ, người... bào chế độc dược sao?" Mộc Bối chỉ vào đám đen thui, hoang man hỏi.
Tử Ngưng có chút cười trên nỗi đau người khác: "Thức ăn sư bá ngươi làm." Kinh hãi không? Hoảng sợ không? Khiếp vía không?
Hãy thấy may mắn vì có sư phụ trù nghệ tốt như ta đi!
Mộc Bối: "..." Giờ thì nàng đã sâu sắc hiểu được, tại sao Khuynh Diễm luôn sang Lãnh Huyết Phong dùng cơm.
Nha đầu lừa đảo có một sư phụ thế này, thật sự quá thảm thương!