Tiểu cô nương ngồi bên bàn đá, xòe ra hai bàn tay nhỏ nhắn, ánh mắt chăm chú nhìn tay mình.
Từ khi Quân Hoa đi học nấu ăn, Khuynh Diễm mỗi ngày đều nhẫn nhịn chịu đựng.
Nguyện vọng hố người của nguyên chủ, để hắn bị thương sẽ phản phệ lên cô.
Vết bỏng, vết dao cắt, đủ loại thương tích nhỏ trong lúc nấu ăn... Khuynh Diễm cảm thấy đôi tay xinh đẹp mỹ miều của mình đang rơi lệ.
Còn chưa kể ngày nào Quân Hoa cũng đòi cô ăn đồ hắn nấu, từ chối hắn hắn liền muốn bỏ sở thích đi tìm chết.
Khuynh Diễm không còn cách nào khác, mỗi buổi đều tìm cách lừa gạt đem thức ăn đi đổ... Hệ Thống nói đây là tâm huyết của Quân Hoa, liều mạng không cho cô đổ.
Cuối cùng Khuynh Diễm quyết định đem đồ ăn cho Hàn Cảnh.
Hàn Cảnh: "..." Rốt cuộc hắn đã gây ra cái nghiệt gì?
Gió nhẹ thổi qua, nam tử dung mạo như thiên tiên xuất hiện trước sơn động.
Tóc đen tuôn dài như thác, vài sợi uốn lượn trên đầu vai, gương mặt hắn lãnh đạm, nhưng khay thức ăn trên tay lại xua đi mấy phần xa cách, thêm nhiều hơn vài phần nhân khí.
Khuynh Diễm ngẩng đầu nhìn, nén tiếng thở dài, vẫy tay gọi: "Sư phụ qua đây."
Quân Hoa chậm rãi bước đến, đặt khay thức ăn lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô.
Khuynh Diễm lấy khăn tay lau đi mấy đốm đen trên mặt hắn.
Quân Hoa ngồi yên chờ đợi, giống như đã sớm quen thuộc với chuyện này.
Khuynh Diễm vừa lau xong, hắn liền đẩy bát đũa về phía cô: "Ngươi ăn."
Khuynh Diễm: "..." Buông tha ta một ngày không được sao?
Hôm nay phải lấy cớ gì đây?
No quá lát nữa ăn?
Sư phụ giúp ta đi tìm một bình sữa?
Trận pháp tụ ma khí hỏng rồi, sư phụ đi qua nhìn một chút đi?
Khuynh Diễm đang suy nghĩ thì chợt dừng lại, nhớ ra một chuyện: "Sư phụ, tại sao lúc nấu ăn người không dùng pháp thuật hộ thân?"
Mấy hôm nay lo tìm cách ứng phó hắn, làm cô đột nhiên quên mất.
Quân Hoa trâu bò như vậy, dùng pháp thuật thì sẽ không bị thương, nghĩa là cô cũng không cần chịu phản phệ!
"Tử Ngưng nói lúc nấu ăn phải dụng tâm, dùng pháp thuật thì thức ăn sẽ thiếu đi cái tâm của người nấu."
Quân Hoa lập tức nghiêm túc trả lời, bộ dáng ngồi ngay ngắn, hai chắp tay lên bàn, cứ như trẻ nhỏ đi học về bị phụ huynh khảo bài vậy.
Khuynh Diễm nhịn xúc động muốn nhéo má hắn.
Rốt cuộc làm sao hắn có thể dùng cái mặt đơ đó đi bán manh được chứ?
Cái này mẹ nó trình độ cũng quá cao siêu rồi!
Khuynh Diễm nghĩ một lúc, lại cảm thấy không đúng.
Lý do của tên hắc y nhân kia, sao nghe cứ như loại lý do nhảm nhí mà cô hay bịa ra vậy?
Dùng pháp thuật để nấu ăn còn có thể nói là thiếu dụng tâm, nhưng pháp thuật hộ thân thì liên quan đếch gì đến tâm huyết người nấu?
Pháp thuật hộ thân chỉ giúp tránh mấy vết thương nhỏ, còn có nhọ nồi...
Khuynh Diễm nhìn Quân Hoa, mỗi ngày về sơn động mặt mũi y phục đều dính đầy đốm đen, càng nghĩ càng thấy Tử Ngưng mượn cớ giở trò!
Kết quả hôm đó phòng bếp Lãnh Huyết Phong bị người ta phóng hỏa.
Tử Ngưng phát điên muốn bóp chết Khuynh Diễm.
Mộc Bối vội vã ngăn sư phụ mình lại.
Còn Quân Hoa? Ngươi nghĩ hắn sẽ bảo vệ tiểu đồ đệ sao?
Không đâu, hắn thuấn di xông vào đám lửa tự sát.
Khuynh Diễm đau đầu dập lửa, nắm cổ áo hắn lôi về giáo huấn.
Đệ tử Đông Thanh Tông hai tay ôm thùng nước chạy đến, ngơ ngác nhìn phòng bếp chỉ còn lại tro tàn.
Đám đệ tử: "..." Lửa đâu rồi? Không phải phút trước vẫn đang cháy ngùn ngụt sao?
Nói tắt là tắt như thế, vậy thùng nước này đổ vào đâu?!
—
"Sao ngươi lại cản ta?" Bạch y nam tử ngồi trên giường, lãnh đạm chất vấn người trước mặt, sâu trong đáy mắt như có một tia bất mãn.
"Ta cho sư phụ chết chưa?" Khuynh Diễm bực bội: "Không rèn sở thích cho tốt thì không được chết, sư phụ quên rồi?"
Quân Hoa: "..." Hắn nhớ giao ước ban đầu hình như không phải vậy đâu.
Nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn của Khuynh Diễm, hắn lại thấy nghi ngờ chính mình...
"Vậy tại sao ngươi đốt phòng bếp Lãnh Huyết Phong?" Hắn còn tưởng đó là ám hiệu của cô, cho nên hắn mới nhanh chóng nhảy vào.
Khuynh Diễm im lặng. Cái này hơi dài, giải thích hắn cũng không hiểu.
"Sau này sư phụ nấu ăn phải dùng pháp thuật hộ thân, ta sẽ không đốt bếp nữa."
"Vậy ta không dùng pháp thuật ngươi sẽ lại đốt?"
Khuynh Diễm: "..." Vẻ mặt hắn kích động như thế là có ý gì? Đang chờ ta đốt để nhảy vào sao?!
Uy hiếp không có tác dụng, đổi cái khác.
"Sư phụ không dùng pháp thuật hộ thân, ta sẽ không ăn đồ người nấu." Là không đem đồ mi nấu cho Hàn Cảnh ăn.
"Tại sao?"
"Ta nói thì làm theo đi, hỏi gì mà hỏi!" Khuynh Diễm mất kiên nhẫn liền trở nên hung dữ.
Gió mạnh phất lên, người đối diện thuấn di biến mất.
Khuynh Diễm: "..." Ta nói không đúng sao? Hắn thái độ cái gì?
\[Kí chủ hung như vậy, người ta có thể không dỗi sao? Ta mà là sư phụ cô, ta sẽ...\]
Sẽ thế nào?
\[... Sẽ làm theo lời kí chủ.\] Hệ Thống không có cốt khí trả lời.
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, sau này nó quyết tâm đổi một kí chủ khác!
Sạt sạt sạt...
Âm thanh nhỏ vang lên ngoài sơn động, Khuynh Diễm nằm xuống giường, lười để ý.
Sạt sạt sạt!
Âm thanh lớn hơn, như cố tình để cô nghe thấy. Khuynh Diễm nhắm mắt mặc kệ.
SẠT SẠT SẠT!
Âm thanh lần này vừa to vừa dồn dập, Khuynh Diễm không muốn quan tâm cũng không được.
Cô phiền chán nhấc chân ra ngoài, nhìn kẻ đang lạnh lùng đứng dưới gốc hoa lê.
Gương mặt lãnh đạm mặc kệ gió sương, cứ như hắn cùng âm thanh kia hoàn toàn không có quan hệ.
"Có việc thì nói." Một hai gọi ta ra rồi giả lạnh lùng cho ai xem? Thấy ta rảnh lắm à?
Quân Hoa chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua cô: "Ngươi là đồ đệ, không được vô lễ với ta."
"Ta có vô lễ sao? Ta luôn rất kính trọng sư phụ." Khuynh Diễm xuất ra công phu đổi trắng thay đen, thay đổi ký ức kẻ đối diện.
Quân Hoa im lặng một lúc lâu mới chậm chạp hỏi: "Tại sao?"
Hả? Cái gì tại sao?
Khuynh Diễm suy nghĩ gần mười giây mới hiểu Quân Hoa đang hỏi vấn đề lúc trước, tại sao hắn phải dùng thuật pháp hộ thân.
"Dùng pháp thuật sư phụ sẽ không bị thương." Ta cũng không bị mi vạ lây nữa!
"Tại sao?" Quân Hoa lại hỏi.
Khuynh Diễm: "..." Câm miệng đi! Hỏi hỏi hỏi có biết mệt không!
"Tại sao ngươi không muốn ta bị thương?" Quân Hoa dường như rất cố chấp với vấn đề này.
"Sư phụ bị thương..." Khuynh Diễm dừng lại cân nhắc lý do thích hợp: "Ta sẽ đau."
Vết thương nhỏ trên tay cũng không phải quá đau, nhưng phiền.
Nhìn hắn nấu ăn bị thương, cô thấy phiền.
Quân Hoa hơi nhấp môi, Khuynh Diễm nhìn khẩu hình miệng hắn, lập tức ngắt lời: "Không cho hỏi tại sao!"
Quân Hoa: "..." Nhưng hắn rất muốn biết tại sao mà.
Tại sao cô để ý chuyện hắn bị thương? Tại sao hắn bị thương cô sẽ đau? Tại sao cô cứ kì kèo không chịu giết hắn? Tại sao cô luôn quan tâm hắn? Tại sao...
Trong đầu Quân Hoa chất đầy mấy chữ 'tại sao' xoay vòng vòng.
Khuynh Diễm nhìn dáng vẻ của hắn, chầm chậm co chân lùi về phía sau, chạy.
Tên ăn vạ này quá đáng sợ!
Chuồn chuồn chuồn!