Quân Hoa chờ một lúc không nghe Khuynh Diễm trả lời, uất ức nhìn cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Ngươi lại còn không cho ta xem vết thương."
"Vậy sư phụ có cho ta xem vết thương của người à?" Khuynh Diễm liếc mắt hỏi.
Sợi tóc dài che đi vành tai đỏ ửng, Quân Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.
Khuynh Diễm không nghe được, bực bội ra lệnh: "Nói chuyện thì to rõ lên! Sư phụ nói chuyện với ruồi muỗi à? Chỗ này không thuấn di được."
Quân Hoa dừng lại động tác, quay lưng dùng hai chân bỏ đi. Hắn không thích cô nói chuyện như vậy với hắn!
"Ở đây không phải Tuyệt Tình Phong, sư phụ lạc đường ta không đi tìm." Khuynh Diễm nhạt giọng nhắc nhở.
Quân Hoa đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn cô.
Khuynh Diễm cảm thấy đáy mắt hắn hiện lên uất ức gấp vạn lần khi nãy.
Quân Hoa đi qua tảng đá trong góc, ngồi đưa lưng về phía Khuynh Diễm, tháo ngọc bội xuống im lặng nhìn.
Ngày ở Tuyệt Tình Phong, hắn nói mặc y phục trắng để không bị người khác bỏ quên, cô còn hứa sẽ đi tìm hắn.
Vậy mà mới chẳng bao lâu, cô đã nói hắn đi lạc cô cũng không tìm.
Từ đầu cô đã lừa gạt hắn, lời cô nói đều là tùy tiện, cô vốn không hề để tâm.
Cảm xúc Quân Hoa từ lâu đã bị phong bế, hắn chỉ mơ hồ mờ mịt, chưa từng rõ ràng.
Nhưng vào lúc này, không hiểu sao lớp mây mù giăng trước mắt hắn như vừa bị người ta xua đi, khiến hắn nhìn rõ rất nhiều thứ.
Hắn khó chịu vì Khuynh Diễm không để tâm lời cô nói với hắn, nhưng hắn lại không thể tức giận, càng không thể chán ghét cô.
Mà dường như cảm thấy... rất đau lòng.
"Dây ngọc bội sắp bị sư phụ vò đứt rồi."
Giọng nói nhàn nhạt vang lên, Quân Hoa vội vàng vuốt lại sợi dây đỏ trên tay, không thể làm hỏng.
Khuynh Diễm ngồi xuống bên cạnh hắn, không báo trước lời nào đột ngột kéo tay áo lên.
Cánh tay trắng nõn của thiếu nữ hiện ra trong tầm mắt, lớp băng ngàn năm trên mặt Quân Hoa trong một giây hoàn toàn vỡ nát, sắc đỏ bò lên lỗ tai, nhanh chóng lan rộng ra cả khuôn mặt.
Quân Hoa hấp tấp quay đầu đi.
Khuynh Diễm nghi hoặc nhìn cánh tay mình: "Đáng sợ như vậy sao? Cũng chỉ là gãy một chút xương thôi mà."
Hơn nữa cô đã băng bó rồi, kiểu cột nơ còn rất thời thượng.
Quân Hoa nghe đến hai từ vết thương, cứng ngắc quay đầu lại.
Thì ra cô chỉ muốn cho hắn xem vết thương thôi.
Hắn vô thức hít sâu, nhìn mảnh vải quấn quanh cánh tay Khuynh Diễm, phía trong còn kẹp một nhánh cây.
"Ta... chạm vào được không?" Quân Hoa ngập ngừng hỏi.
Khuynh Diễm: "? ? ?"
Hắn xem ta là gì?
Hết đòi xem lại đòi chạm, triển lãm nghệ thuật trưng bày vết tích gãy xương hả?
Khuynh Diễm không muốn lằng nhằng phiền phức, trực tiếp kéo bàn tay Quân Hoa đặt lên cánh tay cô, lực đạo mạnh đến nỗi hắn vội rụt tay lại, sợ đập vào như thế sẽ làm cô đau.
"Lượt thăm quan của sư phụ đã hết." Khuynh Diễm kéo tay áo xuống: "Giờ đến lượt ta."
Quân Hoa nhìn biểu hiện của cô, lập tức túm chặt vạt áo trước ngực, cảnh giác lùi lại.
Cô chắc chắn là muốn cởi y phục hắn!
"Ta cho sư phụ xem vết thương của ta rồi, giờ sư phụ định lật lọng?" Khuynh Diễm nhướng mày hỏi.
Quân Hoa: "..." Hắn đâu có hứa gì với cô, sao lại nói hắn lật lọng?
"Làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, hối hận cũng muộn rồi." Khuynh Diễm như lưu manh hùng hổ tiến đến, dùng một tay lành lặn bắt đầu kéo áo Quân Hoa.
Hắn muốn đẩy mà không dám đẩy, sợ động đến vết thương trên cánh tay cô, phản kháng né tránh hết sức vất vả: "Ta không sao... Đừng! Ta thật sự không sao! A!"
Quân Hoa đau đớn kêu lên, hai tay ôm chặt đầu, thân thể đổ gục xuống, Khuynh Diễm lập tức dừng lại.
Ta rất nhẹ nhàng mà, sao lại như bình sứ động vào liền vỡ thế này?
Trước đây chẳng phải rất khỏe mạnh sao... Đừng nói là lại cố ý ăn vạ ta nha!
Không gian xung quanh Quân Hoa dần trở nên méo mó, oán khí chậm rãi dâng lên, cảm giác linh hồn bị cắn nuốt ập đến.
Mẹ nó, cái này đừng nói là...
\[Nhiệm vụ thế giới: Một giây thở, một giây cản trở Quân Hoa.\] Hệ Thống lạnh lùng nghiến răng: \[Chúc mừng kí chủ, oán khí của đại nhân vật nhờ ân đức của cô đã thành công bị kích hoạt.\]
Khuynh Diễm: "..."
Ta làm gì? Chẳng phải chỉ kiểm tra vết thương thôi sao?
Quân Hoa ngẩng đầu, đồng tử đen kịt sâu không thấy đáy, oán niệm nặng nề như muốn cắn nuốt mọi thứ.
"Sư phụ, người sao vậy?" Khuynh Diễm cảnh giác hỏi.
Đừng làm ta sợ nha.
Ta mà sợ lên là ta đập mi sang thế giới tiếp theo đó!
"Ta không sao." Giọng nói Quân Hoa vẫn lãnh đạm bình tĩnh, nếu không nhìn đến đám đen ngòm đang vờn quanh thân thể hắn thì Khuynh Diễm cũng thật sự tin hắn không có vấn đề.
\[Kí chủ, cô mau giải trừ oán khí đi, với tốc độ này thì chẳng bao lâu nữa thế giới sẽ bị hủy mất!\] Hệ Thống lo lắng hối thúc.
Khuynh Diễm im lặng, lần này cô thậm chí còn không rõ nguyên nhân hắn làm sao sinh oán khí thì giải trừ thế nào?
\[Ôm một cái!\] Hệ Thống nhanh chóng gợi ý: \[Không thì hôn một... Kí chủ!!!\]
Hệ Thống thảng thốt gào lên, bởi vì Khuynh Diễm chọn đánh một cái.
Nơi này tu vi công pháp đều vô dụng, Quân Hoa không đề phòng bị Khuynh Diễm bạo lực gõ cho ngất xỉu.
Oán khí lập tức tiêu tán.
Quả nhiên, đánh vẫn là hữu hiệu nhất!
\[...\] Xin lỗi đại nhân vật, trứng nhỏ đã lực bất tòng tâm.
Khuynh Diễm đỡ Quân Hoa nằm xuống. Cô trầm mặc nhìn hắn một lúc, cúi đầu cởi y phục.
\[Kí chủ, cô muốn làm gì? Bước này không thể đâu, ít nhất cũng phải đợi người ta tỉnh táo. Không được thừa nước đục thả câu, hắn là con trai cô mà kí chủ!\] Hệ Thống cuống quýt gào loạn.