Khuynh Diễm giơ tay đỡ Quân Hoa, sắc mặt cô cũng tái nhợt đi mấy phần.
Hệ Thống cực kỳ thắc mắc, theo lý thuyết mà nói, nỗi đau phải gánh chịu là tương đồng.
Đại nhân vật đã ngất rồi, mà kí chủ lại chỉ hơi suy yếu chứ không hề ngất theo.
Không biết nó nên nói cô lợi hại, hay là nói khả năng chịu đau của cô quá trâu bò!
"Đồng Khuynh Diễm, ngươi đã làm gì tiên tôn?" Các trưởng lão hoàn toàn tin tưởng, tiên tôn của bọn bọ sẽ vì chúng sinh.
Chắc chắn là do tai tinh hạ bùa chú mới khiến tiên tôn trở nên kì quái như vậy!
Nhưng bọn họ lại không biết, 'tiên tôn' chỉ là hư danh mà năm xưa trưởng bối họ đã gán lên người Quân Hoa.
Sự dạy dỗ mà Quân Hoa trải qua không giống bọn họ. Bọn họ được dẫn dắt nhìn thấy nỗi đau của chúng sinh, nhìn thấy cuộc sống an yên mà mình có thể mang đến cho thiên hạ.
Lớn lên trong tình yêu, từ đó nguyện ý ban phát tình yêu cho kẻ khác.
Sống vì người khác nhưng không làm tổn thương chính mình.
Còn Quân Hoa, hắn không phải.
Hắn không được quyền lựa chọn, hắn bị ép phải hy sinh, bị buộc trở thành công cụ!
Sống trong cưỡng ép hơn ngàn năm, thể xác là ngục giam, hắn thậm chí không còn xác định được sở thích của mình là gì, điều bản thân mình mong muốn là gì. Hắn chỉ nghĩ mình muốn chết...
Cho đến khi gặp được Khuynh Diễm.
Hắn muốn ở bên cô, vậy thì có làm hại đến ai? Tại sao lại ép buộc hắn? Tại sao cứ phải dùng khế ước và trách nhiệm ép buộc hắn?
Khuynh Diễm chậm rãi nâng lên nụ cười, đáy mắt tĩnh lặng không cảm xúc, không ai rõ vào giờ phút này cô đang nghĩ gì.
Cô không nói lời nào, nhưng ánh nhìn lại lạnh lẽo đến cực điểm, tu chân giả cảm thấy khí tức trên người cô hoàn toàn thay đổi.
Không phải kiểu đùa cợt kiêu ngạo khiến người ta căm phẫn như thường lệ, mà là âm u cổ quái như tu la đến từ địa ngục, thậm chí... áp lực đến mức làm người ta bất giác muốn quỳ dưới chân cô.
Mà những đệ tử tu vi thấp đều đã không chống đỡ được thật sự khuỵu gối xuống.
Các trưởng lão nhanh chóng vận linh khí đánh tới.
Linh lực không thể đi lên, khí huyết đảo ngược từ dạ dày cuộn trào, họ cố giữ mình không ngã xuống, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Khuynh Diễm.
Từ đầu đến cuối cô vẫn an tĩnh đứng đó, không hề làm ra động tác gì?
Sao cô có thể vô tung vô ảnh mà tấn công tất cả bọn họ?
Về sau tu chân giả mới biết, lúc đó Khuynh Diễm thật sự không làm gì, chuyện cô làm là thời điểm trước khi bọn họ đến Bích Hải Sơn.
Ngày ở trấn An Khê, đã có không ít tu chân giả tu vi cao cường bị hạ độc, về sau Khuynh Diễm lại hạ độc thêm những kẻ thực lực chủ chốt còn lại.
Dược này không gây nguy hiểm tính mạng, nhưng chỉ cần thi triển công pháp sẽ gặp phải tình trạng khí huyết đảo ngược. Nếu không bế quan tu luyện, thì sẽ sớm sinh tâm ma, sa vào ma đạo.
Nhưng đó là chuyện sau này bọn họ mới phát hiện, còn ở hiện tại, tu chân giả đang phun máu như mưa, cá nằm trên thớt, bị ma tộc giã sắp thành bã.
Khuynh Diễm không cho phép giết người, nên ma tộc chỉ đánh sướng tay rồi ném tất cả ra khỏi Bích Hải Sơn.
Tu chân giả tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, cuối cùng phải ký vào hiệp ước đình chiến, lấy trấn Tranh Trì làm ranh giới, nhân ma phân rõ hai miền.
Bách tính ở vùng ma tộc thống trị, ban đầu cũng sợ hãi di cư, nhưng dần dần về sau bọn họ phát hiện, ma tộc không hề tàn sát như trong truyền thuyết.
Nghe nói là Ma Vương vô địch Tam giới đã viết ra một bộ luật, quy định ma tộc phải cần mẫn làm ăn kiếm linh thạch, kẻ nào không đạt chỉ tiêu thì bị chịu phạt.
Ma tộc ngày đêm điên cuồng chạy doanh số làm giàu, thời gian đâu mà đi giết người làm loạn?
Vùng đất do ma tộc thống trị tiền của dồi dào, đời sống sung túc, bách tính đổ xô về đây sinh sống càng ngày càng nhiều.
Tông môn mấy lần hô khẩu hiệu 'trừ ma vệ đạo vì chúng sinh thiên hạ' cầm vũ khí đánh tới, đều bị dân chúng cầm rau củ quả ra ném!
Ai cần bọn họ bảo vệ? Không thấy người ta đang làm ăn sinh sống tốt đẹp sao?
Khơi lên chiến tranh cho thiên hạ lầm than đói khổ, chúng sinh không cần!
Các đại môn phái: "..."
Chúng sinh bị ma tộc cho ăn bùa mê thuốc lú rồi!
Bọn họ nhất định phải tìm được chứng cứ, khơi dậy chiến tranh, đánh rớt ma tộc, cứu vớt chúng sinh!
Nhưng câu chuyện tu chân giả cố chứng minh cái ác của ma tộc và bị chúng sinh xua đuổi là câu chuyện của rất nhiều năm về sau.
Hiện tại ranh giới đã phân chia rõ ràng, Ma Vương vô địch Tam giới Đồng Khuynh Diễm từ chức, trả lại chức vị cho Ma Vương tiền nhiệm Phó Lệnh, làm chúng ma khóc muốn hết nước mắt.
Phó Lệnh: "..." Hắn không được lòng ma đến vậy sao?
Phó Lệnh không ngờ Khuynh Diễm thật sự giữ lời hứa, ngồi trên cái ghế Ma Vương vừa vặn một tháng, liền đem vị trí trả lại cho hắn.
Nhưng ma tộc đều đã đánh tông môn đến sướng tay rồi, lại còn phân chia lãnh thổ công bằng như vậy, Phó Lệnh cũng không muốn khởi binh đánh đấm nữa, an tĩnh làm Ma Vương mỗi đêm bị ma nữ lén lút bò lên giường...