"Con của chúng tôi đã làm chuyện gì sao?" Phụ huynh A lo lắng hỏi.
"Hiệu trưởng cũng biết đó, bọn trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, thỉnh thoảng sẽ phạm lỗi mà phải không?" Phụ huynh B cười hiền hòa, tranh thủ dọn trước đường lui.
"Con làm gì sai? Mau xin lỗi hiệu trưởng, ngài sẽ bỏ qua cho con."
Hiệu trưởng để mặc bọn họ diễn trò, ông hoàn toàn giữ im lặng.
Mấy người phụ huynh khó xử, khuôn mặt hiện lên mấy phần bất mãn, hiệu trưởng đúng là một con cáo già, lại còn không nể mặt bọn họ như thế!
Chẳng qua cũng chỉ là tay sai của Bùi tổng, cáo mượn oai hùm mà tưởng mình uy phong lắm chắc!
Mười lăm phút sau.
Thiếu nữ thân ảnh tinh tế chậm rãi tiến vào, cô nở nụ cười tươi rói chào mọi người, tiến đến ghế ngồi xuống, lười nhác nghiêng người đặt tay lên cằm.
Thái độ cô nhàn nhã tự nhiên, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng thấp thỏm của đại đa số người ở đây.
Bầu không khí bỗng hình thành hai thế đối lập chênh lệch, kéo theo nặng nề cổ quái.
Hai nữ sinh nhìn thấy Khuynh Diễm, đáy lòng chợt dâng lên bất an, nhưng nghĩ lại mình không làm sai chuyện gì, cô ngang ngược thế nào cũng không thể bắt họ chịu tội.
Nếu trường học dám ức hiếp bọn họ, cùng lắm thì làm loạn một trận, xem Sở Khuynh Diễm có chịu nổi áp lực dư luận không!
Hai nữ sinh nhìn cha mẹ mình, lòng an tâm hơn rất nhiều, có cha mẹ họ ở đây, ai cũng không thể làm gì bọn họ!
"Bạn học Khuynh Diễm nói đi!" Hiệu trưởng nhẹ giọng, thái độ cũng trở nên hòa nhã.
Mấy người phụ huynh kinh ngạc, đứa nhỏ này là ai mà hiệu trưởng lại đối đãi như thế?
Khuynh Diễm không nói gì, chầm chậm đưa tay vào túi áo khoác, chầm chậm lấy điện thoại ra, chầm chậm mở khóa, rồi lại chầm chậm ấn mấy cái trên điện thoại...
Nhìn động tác của Khuynh Diễm, phụ huynh sốt ruột muốn giật lấy điện thoại mở giúp cô, thao tác của một người sao lại có thể chậm đến thế chứ?
Bọn họ nghi ngờ đứa nhỏ này là đang cố ý giày vò người khác!
Nhưng đến khi âm thanh vang lên, các phụ huynh đều trợn mắt há mồm, chỉ mong cô có thể chậm hơn, dứt khoát không mở điện thoại lên luôn thì càng tốt, bởi vì...
"Này, sao thành tích Sở Khuynh Diễm lại cao thế? Không phải gian lận đấy chứ?"
"Cha mẹ cô ta bỏ tiền mua chuộc nhà trường và giáo viên, chuyện này ai chẳng biết."
"Đâu chỉ mua chuộc bằng tiền, chắc chắn cô ta đã cùng giáo viên thông đồng làm loại chuyện mờ ám đó. Sở Khuynh Diễm vô sỉ không biết xấu hổ, chuyện này cũng không có gì lạ."
"Không phải chứ? Thật ghê tởm! Trường học nên khai trừ cô ta!"
Căn phòng yên tĩnh, giọng nói nữ sinh đặc biệt chói tai, tiếng ghi âm rành mạch rõ ràng, dội thẳng vào màng nhĩ các phụ huynh. Bọn họ nhận ra, đây là giọng con gái mình.
Lời này gây ra bao nhiêu họa, bọn họ đều không dám tưởng tượng.
Học sinh nơi đây tương đối tự do, chỉ cần không làm gì quá phận, giáo viên cũng không xen vào. Nhưng tuyệt đối không được trực tiếp xung đột với giáo viên, thái độ không tôn sư trọng đạo như thế, chính là đánh thẳng vào mặt nhà trường.
Cổ đông lớn nhất của trường còn là vị Bùi gia bên kia, tuyệt đối không thể đắc tội.
Con gái họ nói trường học gian lận đã đành, lại còn nói giáo viên có hành vi không đứng đắn, đây là muốn người làm cha mẹ như họ không sống nổi hay sao?
Học sinh bị nói xấu chắc là cô bé trước mặt này, cô gái nhỏ nhắn hiền lành, có lẽ sẽ dễ nói chuyện...
"Con gái à, đây là đứa con hư đốn nhà chú nói sao? Đều là lỗi của chú dạy nó không tốt, ngày thường chiều hư nó, chú bảo nó xin lỗi con nhé!" Phụ huynh A giở giọng dụ dỗ.
"Con xem, đều là bạn cùng lớp với nhau, mình nên bỏ qua cho bạn, có phải không?" Phụ huynh B phụ họa.
"Khuynh Diễm đáng yêu lại ngoan ngoãn, chắc chắn là một đứa trẻ rộng lượng tốt bụng. Chú thật hổ thẹn, con gái nhà chú không thể nào bì kịp con, sau này con giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé!" Phụ huynh C lời nói lại càng cao tay.
"Con gái..."
Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay nghe đám phụ huynh ngươi một lời ta một lời, cũng không có ý cắt ngang bọn họ.
Phụ huynh nói một lúc lâu, nhưng Khuynh Diễm im lặng không đáp lại câu nào, họ liền thấy hơi xấu hổ.
Khuynh Diễm đợi bọn họ nói xong, mới chậm rãi lên sân khấu.
Hôm nay tiểu nha đầu ta sẽ cho đám nhân loại tầm thường các ngươi mở rộng tầm mắt, xem thế nào là rộng lượng tốt bụng!
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ mà không có bệnh, tên của chủ nhân nó liền viết ngược lại!
"Tôi xinh đẹp tài hoa, đây là chuyện ai cũng biết, xuất sắc như tôi muốn che giấu cũng khó. Các người nói tôi rộng lượng tốt bụng, tôi đành tận tâm vậy..." Khuynh Diễm cố ý kéo dài giọng nói.
"Người ta nói, thương cho roi cho vọt, cho nên phải phạt thật nặng vào, để các bạn ghi nhớ sâu sắc. Ôi sao tôi lại tốt thế này chứ, thật ngưỡng mộ bản thân mà!"
Khuynh Diễm hếch mũi tự hào, cảm thấy cả người mình đều lấp lánh ánh hào quang.
Hệ Thống: \[...\] Hào quang cái quỷ gì! Nó thấy là chướng khí thì có!