Băng gạc trắng nhiễm lốm đốm đỏ tươi, rơi vung vãi trên thảm lông dưới đất.
Cổ tay mảnh khảnh vẫn đang rỉ máu, gương mặt tinh xảo trắng bệch khẽ mỉm cười.
Căn phòng trộn lẫn giữa thuần khiết và máu tươi, như bức tranh thiên sứ sa đọa, vừa trong sáng lại ma mị, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời... nếu không có một con chó điên đang cắn thiên sứ!
"Người nhà này gọi mày một tiếng thiếu gia, mày liền nghĩ mày thật sự là thiếu gia? Còn muốn giành giật đồ của tao, mày đủ tư cách sao?" Diệp Quý cầm dao đe dọa, lời nói gần như nghiến ra từ kẽ răng.
"Mày là cái thá gì? Chỉ là bình chứa máu Diệp gia nuôi, một công cụ như mày có chỗ nào xứng đấu với tao?"
"Tôi không đấu với cậu." Diệp Nhiên che lại cổ tay, ngẩng đầu mỉm cười: "Là bọn họ tự thích tôi."
Giọng nói mềm mại êm tai, gương mặt sạch sẽ thuần khiết.
Ở hoàn cảnh bị người mắng nhiếc nhưng vẫn không chút khổ sở, thậm chí trong đôi mắt còn lấp lánh đốm sáng nhỏ, như ẩn chứa cả bầu trời sao.
Hắn nói đúng, mọi người đều thích hắn.
Bởi vì ở trên người hắn, có loại sức sống lạc quan khiến họ vui vẻ.
Nhưng đó lại là thứ Diệp Quý căm ghét nhất!
"Mày đừng dùng bộ dạng đó cười với tao! Sự giả tạo của mày chỉ làm tao thấy ghê tởm!"
Diệp Nhiên ngơ ngác. Giả tạo sao? Hắn không có.
"Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn tiếp tục chống đối tao, tao sẽ cắt nát cổ tay mày! Mỗi ngày đều rút máu mày, đến khi mày biến thành cái xác khô gớm ghiếc! Để mọi người đều nhìn rõ bản chất ghê tởm của mày!" Vẻ mặt Diệp Quý cay độc hung ác, nhưng lời đe dọa lại cất chứa ghen tị.
Diệp Nhiên không hiểu: "Như thế nào là chống đối anh?" Hắn không làm gì cả, tại sao Diệp Quý lại tức giận hắn?
"Mẹ kiếp! Chính là thứ biểu cảm dối trá này của mày!" Diệp Quý không biết bị đụng trúng cọng gân gì, lại nhảy dựng hét lên: "Diệp Nhiên, là mày cố tình thách thức tao! Là do lỗi của chính mày!"
Dứt lời, hắn liền cầm dao găm xông tới, siết lấy cổ tay Diệp Nhiên, lưỡi dao hung bạo rạch xuống.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, Diệp Quý theo bản năng nhắm mắt lại.
Lưỡi dao sáng bóng phản chiếu nụ cười cổ quái của thiếu nữ.
Keng!
Tiếng kim loại bén nhọn va xuống nền gạch, khiến người ta không nhịn được rùng mình.
Diệp Quý ôm chặt cổ tay, cảm giác như xương vừa bị đánh gãy.
"Thích máu lắm sao?" Âm thanh thiếu nữ nhàn nhạt vang lên.
Diệp Quý ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt xanh ngọc lạnh lẽo, hắn đột ngột ngừng thở, cũng không biết là vì màu sắc xinh đẹp của đôi mắt kia, hay là vì ánh nhìn hàn băng như cắt ngang cổ họng hắn.
"Tiểu Biên Biên, cô đến rồi!" Diệp Nhiên vui vẻ reo lên.
Khuynh Diễm không trả lời, vẫn hướng đến Diệp Quý lặp lại câu hỏi: "Tao hỏi mày thích máu lắm sao?"
Giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn, cứ như nếu hắn vẫn không trả lời, cô sẽ khiến hắn không còn cơ hội trả lời, vĩnh viễn!
Diệp Quý nhìn thấy ánh sáng trắng lóe lên, hắn nín thở trừng mắt. Răng nanh!
Cô ta là quỷ hút máu!
"Cô... Tại sao Huyết Tộc lại vào được Diệp gia? Cô muốn làm gì ở nhà tôi?" Diệp Quý cố ra vẻ cứng rắn, nhưng đáy lòng đã sợ đến run lên.
Quỷ hút máu là thứ ghê tởm và độc ác nhất!
Khuynh Diễm nhướng mày. Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của cô?
Cô ghét nhất lặp lại lời cũ.
Kẻ làm cô ghét đều phải...
"Tiểu Biên Biên!" Diệp Nhiên một tay giữ chặt tay Khuynh Diễm, một tay đặt bên má cô lôi kéo sự chú ý: "Tôi rất nhớ cô nha! Vậy mà cô không nhìn tới tôi, cô chỉ toàn nói chuyện với hắn, tôi thấy không vui."
Khuynh Diễm khựng lại. Ta đang thay hắn đòi nợ, hắn lại còn không vui với ta?
"Diệp Nhiên, thì ra là mày thông đồng để cô ta vào Diệp gia! Cấu kết Huyết Tộc là tử tội, tao sẽ nói chuyện này với..." Diệp Quý bị ánh mắt Khuynh Diễm liếc tới, hắn sợ hãi cúi đầu, không dám tiếp tục mở miệng.
"Nhìn tôi, chỉ nhìn tôi." Diệp Nhiên đặt hai bàn tay áp vào hai bên má Khuynh Diễm, kéo ánh mắt cô hướng về phía mình: "Đừng có nhìn người khác nữa mà."
Khuynh Diễm: "..." Mi đang ảnh hưởng ta phát huy đấy biết không?
Cô suy tư một chút, nhạt giọng hỏi: "Muốn cạo chết con..." chó đó không?
\[Kí chủ, thanh lịch lên!\] Hắc Khuyển cắt ngang nhắc nhở: \[Đại nhân vật lần này là thiếu niên mềm ngọt ngoan ngoãn, kí chủ cẩn thận làm vỡ hình tượng xinh đẹp tôn quý của cô trong lòng hắn bây giờ.\]
Khuynh Diễm cười nhạt một tiếng.
Lòng hắn thế nào thì mắc mớ gì tới ta?
Không quan tâm!
"Muốn xử lý tên đó không?"
\[...\] Không quan tâm vậy cô đổi thoại làm gì?
Diệp Nhiên chớp mắt không hiểu: "Tại sao phải xử lý?"
"Vết thương trên tay cậu không phải do con... tên đó làm à?" Hình tượng xinh đẹp tôn quý quá phiền.
Diệp Nhiên gật đầu: "Là hắn làm, nhưng ngày nào bọn họ cũng cắt tay tôi lấy máu cả, không sao đâu, tôi quen rồi."
Nói xong hắn lại mỉm cười, như muốn trấn an cô.
Nhờ sự trấn an này của Diệp Nhiên, mà dự định chỉ muốn đánh Diệp Quý vài cái của Khuynh Diễm đã biến thành muốn lột sạch da hắn!
Chìa khóa của cô là thứ kẻ khác có thể ngược đãi sao?
Khoan đã.
Khuynh Diễm híp mắt nghi hoặc: "Cậu tình nguyện cho hắn máu?"
Mi dám phản bội ta?
Tức giận!
"Tôi không muốn." Diệp Nhiên mím môi giải thích: "Nhưng mà quản gia nói, không muốn sẽ càng đau hơn, phải hợp tác thì mới không đau nữa. Tôi đã cố gắng rất cố gắng, nhưng không hiểu sao lần nào nó cũng thấy đau..."
Diệp Nhiên rầu rĩ chỉ vào cổ tay mình, bên dưới băng vải rách tươm ẩn hiện dày đặc những vết sẹo dữ tợn.
Khuynh Diễm hơi nhíu mày, đáy lòng đột nhiên cảm thấy nóng nảy.
Mi bị ngốc sao? Bị bọn heo chó ức hiếp mà vẫn tin lời chúng nói!
Lời mắng đã lên tới cổ họng, nhảy ra đầu lưỡi lại biến thành: "Có tôi, sau này không để cậu đau."
Lòng bàn tay cô nhẹ xoa lên mặt Diệp Nhiên.
Ngốc như vậy, ta không lo thì ai lo.
Mặt lại mềm như vậy, lo lo mới có thể sờ sờ.
Trái tim Diệp Nhiên nảy mạnh một nhịp, sau đó biến thành đập loạn đến vội vã.
Cả khuôn mặt nóng bừng, vùng da bị Khuynh Diễm chạm vào như đang bốc cháy.
Dưới ánh trăng mờ ảo hiện lên rạng mây ửng hồng, ngượng ngùng xấu hổ.
Diệp Nhiên cúi đầu nhéo nhéo góc áo, nhỏ giọng đề nghị: "Cô... muốn hôn tôi không?"
Khuynh Diễm: "..." Thiếu niên ngoan ngoãn đều chủ động như vậy?
Con chó hệ thống không phải đang treo đầu dê bán thịt chó với ta đấy chứ?