Cao\-thiên\-tài\-Viễn không muốn làm hành động ngu ngốc, nhưng phản kháng không có tác dụng, cuối cùng vẫn bị Khuynh Diễm xách đến Viện Nghiên Cứu.
Tối qua nhìn cô nắm chắc như vậy, hắn còn tưởng cô mang theo đội ngũ quy mô, nhưng ai biết cô lại chỉ đi một mình!
"Tô tiểu thư, kế hoạch của cô là thế nào?" Cao Viễn nấp sau dãy nhà đối diện Viện Nghiên Cứu, cẩn thận thăm dò.
"Kế hoạch gì?" Khuynh Diễm không hiểu: "Cứ xông vào lấy công thức là được, chuyện này còn cần kế hoạch sao?"
Cao Viễn muốn đi về.
Hắn là phát điên mới đi theo cô!
Cao Viễn còn chưa kịp bỏ chạy thì đã bị Khuynh Diễm nắm cổ áo kéo vào trong.
Viện Nghiên Cứu cho rằng Huyết Tộc chủ yếu hoạt động ban đêm, nên lực lượng canh gác buổi sáng không quá nghiêm ngặt.
Lại thêm Khuynh Diễm một đường thuận lợi thẳng tiến, như đã sớm nắm rõ đường đi nước bước bên trong, Cao Viễn cũng dần yên tâm xuống.
Cho đến khi...
"Tô tiểu thư, tại sao chúng ta cứ đi vòng quanh chỗ này vậy?"
Khuynh Diễm: "..." Bởi vì ta không biết phòng tài liệu ở đâu.
Nhưng thân là người làm dịch vụ chuyên nghiệp, không thể nói không biết!
Khuynh Diễm trấn tĩnh nói: "Chờ một chút."
Cao Viễn nhìn thấy cô dùng dáng vẻ tự tin đi ra góc ngoặt, năm phút sau xách về một người mặc đồng phục Viện Nghiên Cứu.
"Tài liệu thuốc khống chế để chỗ nào?" Khuynh Diễm hỏi người kia.
Cao Viễn nghẹn lời: "... Thì ra cô không biết đường sao?"
Không biết mà còn dẫn hắn vào, cô ủ mưu hại chết hắn đúng không?
Khuynh Diễm vốn biết sơ đồ bên trong Viện Nghiên Cứu, nhưng đó là sơ đồ trước khi cô phóng hỏa.
Bị tấn công một lần, bọn họ đương nhiên sẽ thay đổi cách bố trí phòng ốc.
Không có sơ đồ mới? Không sao, bắt người về hỏi là được!
"Thân là Huyết Tộc, đừng quá câu nệ tiểu tiết." Khuynh Diễm nghiêm túc phê bình Cao Viễn.
"..." Cô còn chê bai hắn?
Đây là tiểu tiết sao? Đây là mạng của tôi đó cô nãi nãi!
Người bị bịt miệng run lên, trợn to mắt muốn nói gì đó.
Khuynh Diễm lặp lại câu hỏi: "Tài liệu thuốc khống chế ở đâu?"
"Ưm... ưm..." Người ngồi dưới đất phát ra âm thanh không rõ ràng, giơ tay chỉ vào tấm vải đang bịt chặt miệng mình, ra hiệu cô gỡ xuống hắn mới có thể nói.
Khuynh Diễm đẩy mảnh giấy đến: "Vẽ sơ đồ." Gỡ bịt miệng để mi hét lên à? Muốn giở trò với ta?
Không có cửa đâu!
Người dưới đất hơi run lên, vốn định khi cô gỡ bịt miệng hắn sẽ hét gọi người, ai biết cô lại chuẩn bị cả giấy bút...
Cao Viễn yên lặng giơ ngón tay cái, biện pháp này chuyên nghiệp đó, ghi vào học hỏi!
Khuynh Diễm bẻ bẻ tay, vặn vặn cổ. Xem ra phải vận động một chút thì tên này mới chịu hợp tác.
"Tô tiểu thư, từ từ! Chúng ta không nên dùng bạo lực, người ta sẽ đánh giá Huyết Tộc mình." Cao Viễn tiến lên khuyên nhủ: "Cô để tôi, tôi có thể giải quyết."
Khuynh Diễm nghi hoặc nhìn Cao Viễn, thấy răng nanh hắn dần lộ ra. Đáy mắt cô mơ hồ lóe lên tia sáng, dựa vào tường nhường đường cho hắn.
"Người anh em, thân thể rắn chắc đó!" Cao Viễn vỗ vỗ vai người kia: "Ai nha! Còn có cơ bắp nữa, xem ra bình thường ăn uống rất đủ chất nha!"
Người dưới đất cảnh giác rụt lại.
Cao Viễn cười hề hề, bộ dạng chẳng khác nào mấy kẻ háo sắc: "Muốn cùng tôi giao lưu một chút không? Tôi cắn anh một cái, anh tiết lộ sơ đồ Viện Nghiên Cứu cho tôi, được chứ?"
Người dưới đất nghe xong liền trừng mắt, vội vàng cầm bút lên, nhưng vẫn bị Cao Viễn giật bút cắn một phát.
Nếu không phải đang bị bịt miệng thì đoán chừng đã đau đến hét lên.
Khuynh Diễm im lặng quan sát, dáng vẻ dường như có mấy phần tập trung.
Cao Viễn cắn một chút thì buông ra, sắc mặt người kia đã ngả sang màu trắng bệch, thân thể run rẩy như tùy thời đều có thể ngất xỉu. Nhưng vì sợ bị cắn thêm lần nữa, hắn liền vội cầm bút lên vẽ sơ đồ.
"Vẽ xong nhớ ký tên." Khuynh Diễm chỉ bảng tên trên áo đồng phục, nhắc nhở: "Đừng nghĩ ký tên người khác."
Có chữ ký sẽ có bằng chứng, nếu mi dám vẽ bản đồ giả, ta sẽ đem chữ ký mi đi tố cáo.
Dám lừa bọn ta thì mi chết chắc!
Người dưới đất run bật một cái, bút trong tay bị đánh rơi lăn đến góc tường, có người nhặt bút lên đưa cho hắn. Ngay khi hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Khuynh Diễm và Cao Viễn đều đang mỉm cười với mình.
Ma quỷ!
Huyết Tộc là một đám ma quỷ!
—
"Diệp giáo sư, lượng thuốc trong kho đã sắp cạn kiệt, nếu vẫn còn không tìm được cháu trai ông, thì nguyên liệu sản xuất đợt thuốc mới tính thế nào?" Người đàn ông mặc quân phục dùng giọng nghiêm trọng hỏi.
Vẻ mặt Diệp Tông tràn ngập dồn nén. Sắp hết thuốc dự trữ, sắp cạn nguyên liệu, tình hình rất cấp bách, ông ta có thể không biết sao?
Người biết rõ nhất là ông ta, gấp gáp nhất cũng là ông ta!
Diệp Nhiên không có tung tích, Diệp Quý vẫn đang phát điên, ông ta còn có thể làm thế nào?
"Diệp giáo sư, có phải ông luyến tiếc cháu trai nên đã đem người giấu đi không?" Người mặc quân phục nghi hoặc.
"Dư thượng úy nói vậy là có ý gì?"
"Viện Nghiên Cứu xảy ra hỏa hoạn, người hạ lệnh bỏ mặc Huyết Tộc bên trong là Diệp giáo sư. Nếu ông không bỏ bọn chúng, thì giờ đã có thể sử dụng năng lực bọn chúng, đi theo mùi máu để tìm Diệp Nhiên." Dư thượng úy nêu ra các vấn đề.
"Viện Nghiên Cứu xảy ra hỏa hoạn chưa bao lâu, cháu trai ông liền mất tích. Ông không cảm thấy thế này quá trùng hợp sao?"
"Nếu luyến tiếc thì lúc đầu tôi đưa cháu trai cho các người làm gì? Tôi hết lòng cống hiến cho nhân loại, đến cả cháu trai mình cũng hy sinh, hiện giờ các người lại nghi ngờ tôi?" Diệp Tông phẫn nộ chất vấn.
Dư thượng úy cười lạnh dưới đáy lòng. Nói hy sinh nghe rất cao cả, kỳ thật mọi người đều rõ, Diệp Tông là đem bán cháu trai để đổi lại chức viện trưởng Viện Nghiên Cứu.
"Cấp trên đã nhiều lần yêu cầu đem Diệp Nhiên vào phòng thí nghiệm, dùng thiết bị nhân đôi nhóm máu hắn, nhưng Diệp giáo sư luôn nói cháu ông còn nhỏ." Dư thượng úy gằn giọng.
"Hiện tại Diệp Nhiên vừa đủ mười tám tuổi liền mất tích, khó mà gạt bỏ hiềm nghi liên quan đến ông."
Diệp Tông phẫn nộ siết chặt tay. Ông không cho Diệp Nhiên vào phòng thí nghiệm không phải vì bảo vệ hắn, mà là vì bảo vệ Diệp gia...
"Dư thượng úy, tôi luôn một lòng trung thành với nhân loại, chẳng phải ông biết rất rõ chuyện này sao?"
Dư thượng úy không tiếp lời, cười nhẹ vỗ vai Diệp Tông: "Leo lên được vị trí ngày hôm nay, Diệp giáo sư cũng không dễ dàng gì."
Diệp Tông cứng đờ, hiện tại ông đã hiểu, bọn họ là muốn hy sinh ông!
Một khi xảy ra sai sót, trong tổ chức bắt buộc phải có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm.
Ý của cấp trên đã rõ ràng, con cờ thí mạng lần này sẽ là Diệp gia!
Khốn kiếp! Bằng mọi giá ông phải đem Diệp Nhiên trở về thế tội!