Tách.
Diệp Nhiên mơ màng mở mắt.
Tách. Tách. Tách.
Âm thanh liên tục vang lên, Diệp Nhiên hơi cử động nghiêng đầu qua bên cạnh, lập tức nhìn thấy một người quen thuộc đang ngồi ở mép giường, cúi đầu cắt móng tay cho hắn.
Diệp Nhiên vui vẻ kêu lên: "Tiểu Biên Biên!"
Nhưng Khuynh Diễm không trả lời hắn, cô vẫn chăm chú loay hoay với móng tay của hắn.
Diệp Nhiên có cảm giác hình như hắn đã ngủ rất lâu, ngước mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường ở đối diện, trong lòng nhẩm tính ngày tháng.
Diệp Nhiên mở to mắt. Ba năm!
Hắn đã ngủ đến tận ba năm!
"Tiểu Biên Biên, anh nhớ em." Rất nhớ rất nhớ.
Muốn ôm ôm em.
Muốn hôn hôn em.
Muốn nói thích em, rất nhiều rất nhiều.
Nhưng Khuynh Diễm vẫn không trả lời hắn, thậm chí cô còn không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Diệp Nhiên nghi hoặc. Cô giận hắn sao?
Giận vì lúc đó hắn quá ngốc nghếch để bị huyết thệ lừa sao?
Diệp Nhiên cử động bàn tay, muốn nắm lấy tay Khuynh Diễm, muốn làm nũng năn nỉ cô.
Nhưng mà...
Tay hắn không thể nhúc nhích!
Một chút cũng không thể nhúc nhích!
Diệp Nhiên cố dùng hết sức cử động, cả cơ thể hắn đều không có phản ứng, hắn hoảng hốt nhìn Khuynh Diễm, liên tục gấp gáp gọi 'Tiểu Biên Biên', nhưng từ đầu đến cuối cô đều không có phản ứng.
Giống như... giống như cô không nghe thấy âm thanh của hắn!
Khuynh Diễm xử lý xong móng tay Diệp Nhiên thì xoa xoa lòng bàn tay hắn, cẩn thận nhét tay hắn vào chăn, ngẩng đầu lên sờ sờ mặt hắn.
Diệp Nhiên ra sức chớp chớp mắt, mấp máy môi: "Tiểu Biên Biên, em không nghe thấy anh, nhưng em có thể thấy anh đang nhìn em đúng không?"
Nhưng Khuynh Diễm chỉ sờ sờ mặt hắn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Nhiên kinh hãi gọi cô: "Tiểu Biên Biên, em đừng đi mà! Em nhìn anh đi! Anh đã tỉnh lại rồi! Anh ở đây mà Tiểu Biên Biên!"
Bóng lưng Khuynh Diễm càng lúc càng xa, Diệp Nhiên cố gắng vươn tay, hắn muốn chạy đến bên cô, muốn ôm cô thật chặt, muốn giữ cô lại bên hắn, nhưng dù có nỗ lực thế nào thì hắn cũng không thể cử động...
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, Khuynh Diễm đã rời đi.
Thân thể Diệp Nhiên như bị người ta đẩy xuống hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Hắn... hắn không tỉnh lại.
Nhưng rõ ràng hắn đã có ý thức, hắn có thể nhìn thấy cô, tại sao lại là không tỉnh?
Không! Hắn không tin!
Liên tục một tháng sau đó, ngày nào Diệp Nhiên cũng ra sức nói chuyện với Khuynh Diễm, liên tục gọi cô 'Tiểu Biên Biên', cố gắng để có thể chạm vào cô.
Những lúc ánh mắt Khuynh Diễm vô tình đối diện tầm mắt hắn, Diệp Nhiên đều cảm thấy vui mừng, nhưng đổi lại đều là thất vọng.
Cô không nhìn thấy hắn.
Là không thấy ý thức của hắn, không nghe thấy hắn nói chuyện, cũng không biết hắn đang nhìn cô.
Sau một tháng, Diệp Nhiên dần chấp nhận sự thật, hắn vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có ý thức hắn thanh tỉnh.
Không sao, rồi hắn sẽ tỉnh.
Chỉ cần cô vẫn ở bên hắn, vậy là tốt lắm rồi.
—
Diệp Nhiên mỗi ngày đều nhìn theo Khuynh Diễm, trừ khi có công việc cần giải quyết, không thì hầu hết thời gian cô đều ở bên cạnh hắn.
Nếu cô có đi ra ngoài, thì chỉ cần đến giờ dùng bữa, cô đều sẽ trở về cùng hắn.
Còn có, tối nào cô cũng ôm hắn ngủ.
Nỗi mất mát tuyệt vọng của Diệp Nhiên dần được an ủi.
Sự lạc quan tươi sáng chính là ưu điểm của Diệp Nhiên, chỉ cần cho hắn một chút hy vọng, hắn liền có thể tự mình tìm thấy niềm vui.
"Hôm nay Tiểu Biên Biên nắm tay mình ba mươi lần, hôn mình mười lần, sờ mặt mình năm mươi lần... hình như Tiểu Biên Biên rất thích sờ sờ mặt mình."
Diệp Nhiên một mình nhẩm đếm, lại muốn đưa tay lên tự sờ mặt, nhưng hắn không thể sờ được. Trong đầu vẫn đang thắc mắc, sờ mặt hắn thoải mái tới vậy sao?
"Hôm nay Tiểu Biên Biên hôn mình nhiều hơn hôm qua đến ba cái, chắc là Tiểu Biên Biên thích mình nhiều hơn hôm qua gấp ba lần."
Diệp Nhiên đếm đếm xong lại thấy cực kỳ vui vẻ.
"Hôm nay Tiểu Biên Biên lại uống máu nhân tạo, thật muốn đem máu của mình cho Tiểu Biên Biên uống, nhưng mà mình lại không nói được..."
Diệp Nhiên buồn bã cố gắng nhấc tay lên, cổ họng a a mấy tiếng, phát hiện không có tác dụng gì...
"Hôm nay Tiểu Biên Biên cũng không nói câu nào, mình rất nhớ giọng nói Tiểu Biên Biên, em ấy có đang vui vẻ không?"
Diệp Nhiên cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Khuynh Diễm rất lạ lẫm, thì ra khi hắn không trò chuyện cùng cô, cô vẫn luôn im lặng như vậy.
Im lặng chăm sóc hắn, im lặng chạm vào hắn, im lặng nhìn hắn, im lặng đến... hắn thấy rất đau lòng.
Hắn muốn ôm cô, muốn nói với cô rằng hắn ở đây, muốn nghe thấy cô nói chuyện, thậm chí để cô ức hiếp hắn cũng được, chứ không phải nhìn cô một mình lặng lẽ thế này.
—
"Tiểu Diễm, em để Diệp Nhiên đi đi. Đã bao nhiêu năm rồi, hắn vốn dĩ sẽ không tỉnh lại, chỉ biết làm em mệt mỏi... Cái gì? Em đừng giao thêm việc cho anh chứ!"
"Ngồi ngai vàng này đã mệt lắm rồi, anh không thể làm thêm việc nữa đâu! Anh sẽ không nói linh tinh! Tha cho anh..." Âm thanh Cao Viễn ồn ào la hét bên ngoài, sau đó là tiếng bước chân xa dần rồi biến mất.
Tất cả lại trở về im lặng.
Diệp Nhiên ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Sẽ mệt mỏi sao?
Hắn không tỉnh lại nữa, cũng không thể nói chuyện cùng cô, cô sẽ mệt mỏi sao?
Còn hắn, hắn sẽ mệt mỏi sao?
Nhưng hắn không muốn chết, hắn rất sợ, sợ mình sẽ không còn được nhìn thấy cô, không còn mỗi ngày được dõi theo cô.
Hắn chỉ muốn đếm số lần cô chạm vào hắn thôi mà, nhưng như vậy, sẽ làm cô mệt mỏi sao?
"Hôm nay Tiểu Biên Biên có vẻ rất mệt, mình nghe Tiểu Tam nói chợ đen bị người ta cướp, em ấy đánh nhau giành lại địa bàn, thật muốn ôm Tiểu Biên Biên một cái."
Diệp Nhiên tự lẩm bẩm với chính mình, sau đó lại nói chuyện với Khuynh Diễm, dù cô không nghe thấy, nhưng hắn vẫn muốn nói với cô.
"Tiểu Biên Biên, em mệt như vậy thì đi ngủ đi, không cần thay quần áo cho anh. Không thay quần áo một buổi cũng không sao đâu."
"Chân anh không lạnh, em không cần ngâm nước ấm, anh vẫn chịu được mà, em mau đi nghỉ đi."
"Tiểu Biên Biên, em đừng đối xử tốt với anh như vậy. Anh rất sợ..."
Sợ cô sẽ mệt mỏi, sợ cô sẽ thật sự từ bỏ hắn.
Hắn không muốn trở thành gánh nặng của cô, nhưng hắn không thể thay đổi sự thật mình đang là gánh nặng.
Hắn có thể chịu bẩn một chút, chịu lạnh một chút, chịu đau một chút, chỉ xin cô đừng vì mệt mỏi mà ghét bỏ hắn.
Khuynh Diễm chợt dừng động tác, trong mắt hiện lên nghi hoặc, cô thử gọi: "Diệp Nhiên."
Anh ở đây.
Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn mới lại nghe thấy cô gọi tên hắn.
Hắn nhớ cô.
Rất nhớ rất nhớ cô.
"Sao lại khóc rồi?" Cô nhỏ giọng tự hỏi.
Khuynh Diễm giơ tay lau đi những giọt nước đang chảy ra từ khóe mắt Diệp Nhiên, hai mắt hắn vẫn nhắm chặt, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Khuynh Diễm lau mãi không hết, có chút phiền lòng. Sao cứ khóc mãi thế này? Gặp ác mộng sao? Hay là...
"Cậu khóc nữa tôi sẽ bỏ mặc cậu."
Nước mắt lập tức ngưng lại.
Giờ thì Khuynh Diễm đã có thể khẳng định. Diệp Nhiên khôi phục ý thức.
Linh hồn hắn bị huyết thệ làm tổn thương, cô bỏ chúng vào thân thể này để tu bổ.
Theo lý mà nói, cần một thời gian rất dài mới có thể khôi phục ý thức, trường hợp người bình thường đều là như vậy.
Cho nên cô mới chủ quan không chú ý tới, không ngờ linh hồn lực của hắn lại rất mạnh, nên ý thức hắn đã sớm thức tỉnh.
Khóc thế này, hôm nay bị ai ức hiếp sao?
Khuynh Diễm thử suy nghĩ một chút, chợt nhớ đến buổi sáng Cao Viễn nói linh tinh.
Nhưng cô cũng không đáp ứng Cao Viễn, vậy thì Diệp Nhiên khóc cái gì?
Bình thường mạch não của cô và hắn đã không khớp nhau, hiện tại lại còn không giao tiếp được, Khuynh Diễm hiểu mới là lạ!
"Tôi không bỏ cậu, sau này không được khóc."
Hắn không thể nói chuyện, lại không thể cử động, cứ yên lặng nằm khóc như vậy, làm cô thấy rất... giống như là phiền lòng.
Khuynh Diễm cúi xuống ôm ôm Diệp Nhiên, lại nhẹ nhàng xoa xoa lưng hắn.
Cô không nói thêm gì nữa, nhưng động tác trên tay lại rất dịu dàng, Diệp Nhiên bỗng cảm thấy cực kỳ tủi thân, bao lâu nay chỉ có hắn tự mình nói chuyện, tự mình an ủi, tự mình cổ vũ chính mình không cần sợ hãi.
Nhưng sự thật là hắn luôn rất sợ, hắn đã dần cảm thấy chán ghét sự vô dụng của chính mình.
Giống như hắn đã nói mình phải mạnh mẽ, nhưng thật ra đáy lòng hắn đang sụp đổ, hắn là gánh nặng của cô, đâu ai đủ sức gồng gánh một người nằm liệt giường lâu như vậy, rồi cô sẽ mệt mỏi, rồi một ngày cô sẽ bỏ mặc hắn.
Nhưng giờ cô biết hắn tỉnh rồi, cô còn ôm hắn, cô còn nói sẽ không bỏ rơi hắn...
Diệp Nhiên bị nỗi tủi thân đột ngột ập đến, không nhịn được lại bắt đầu khóc, còn là khóc rất nhiều rất nhiều, như muốn trút hết nỗi sợ hãi đè nén bấy lâu nay.
Khuynh Diễm đe dọa không dỗ được, ôm ôm không dỗ được, hôn hôn cũng không dỗ được.
Đáy lòng càng lúc càng nóng nảy, trực tiếp phun ra một câu: "Cậu mà còn khóc, tôi lập tức làm cậu!"
Diệp Nhiên: "..."
Hắc Khuyển: \[...\] Người ta đã nằm một chỗ như vậy, cô còn muốn làm cái gì? Cầm thú!
Sau đó Diệp Nhiên không khóc nữa, nói đúng hơn là hắn không dám khóc nữa.
Thân thể hắn như vậy, không thể làm được đâu.
Nhưng từ hôm đó, trong lòng Diệp Nhiên như trúng ma chướng, trước đây Khuynh Diễm thay quần áo cho hắn, lau người cho hắn, hắn đều cảm thấy không có vấn đề gì, đây cũng chỉ là chăm sóc người bệnh mà thôi.
Hiện tại hắn thấy có vấn đề, mỗi lần Khuynh Diễm sờ đến hắn, mặt của hắn lại nóng lên, vành tai đỏ ửng xấu hổ.
Khuynh Diễm bắt gặp phản ứng của Diệp Nhiên, cô cũng không có biểu hiện đặc biệt nào, chỉ là trong lúc chăm sóc sẽ như vô tình như cố ý ăn đậu hũ của hắn.
Diệp Nhiên: "..." Tiểu Biên Biên chắc chắn là cố ý!
Nhưng hắn lại không nói được, cũng không chạy được.
Tức muốn khóc!
Diệp Nhiên nghẹn khuất bao nhiêu, thì Khuynh Diễm lại càng vui vẻ bấy nhiêu, ăn đậu hũ đến cực kỳ thành thạo, mặt lại còn không đổi sắc nhàn nhạt mỉm cười.
Dáng vẻ như đang nói: Ta đứng đắn, ta quang minh lỗi lạc, đó chỉ là va chạm cần thiết trong lúc chăm sóc, chứ ta không hề cố ý.