Cạch!
Âm thanh công tắc bật lên, đèn trên trần nhà từ bốn phía chiếu xuống.
Khuynh Diễm hơi nhắm mắt, đột ngột chuyển từ không gian tối tăm thành ánh sáng mạnh, mắt cô hơi không kịp thích ứng.
Qua khoảng năm giây, dần làm quen với ánh sáng, cô mới chậm rãi đưa mắt quan sát xung quanh.
Căn phòng vuông vức khoảng hai mươi mét vuông, trống rỗng không một đồ vật.
Toàn bộ được sơn màu trắng, từ nền gạch đến vách tường hay trần nhà, tất cả đều là màu trắng.
Thậm chí ánh sáng đèn điện chiếu xuống cũng là màu trắng toát, trắng đến làm người ta thấy kích ứng!
Nhưng Khuynh Diễm không thấy kích ứng, mà cô chỉ thấy thắc mắc...
"Cẩu Tặc, người thiết kế chỗ này xuất thân từ động chó nhà mi à?" Cách bài trí phòng giam y hệt không gian hệ thống của nó.
\[Kí chủ, cô không gọi ta là Cẩu Tặc, ta có thể miễn cưỡng trò chuyện giải sầu với cô.\] Hắc Khuyển không hài lòng nói.
"Ta không cần trò chuyện giải sầu." Khuynh Diễm suy luận: "Vậy nên ta có thể thoải mái gọi mi là Cẩu Tặc?"
Hắc Khuyển: \[...\] Suy luận nghe vô lý nhưng lại không cách nào phản bác được...
Phi! Không đúng!
Không thể bị thôi miên! Nó không phải Cẩu Tặc! Nó là Trứng Nhỏ đáng yêu!!
Khuynh Diễm kiên nhẫn ngồi chờ xem phòng tối trong truyền thuyết sẽ có tiết mục đáng sợ gì, nhưng chờ được một lát, mí mắt liền có chút nặng...
Lại chờ thêm lát nữa, người liền có chút mệt mỏi.
Nằm xuống sàn nhà để đỡ mệt, ai ngờ vừa nhắm mắt lại, một giây sau liền ngủ.
Mà giấc ngủ này, vừa ngủ đã kéo dài một mạch suốt ba tháng, thật sự vô cùng thần kỳ...
Hắc Khuyển: \[...\] Thần kỳ cái quỷ gì, lúc ở trong không gian của nó, có lúc nào kí chủ không ngủ? Cô mà không ngủ mới là lúc có điều thần kỳ đấy!
——
Thứ hình phạt khiến người ta điên loạn trong phòng tối, chính là hình phạt mang tên 'Tra tấn trắng'.
Đây là một trong những biện pháp tra tấn khủng khiếp nhất lịch sử nhân loại.
Nó không dùng bạo lực, không gây thương tích về thể xác, nhưng lại mang đến hủy diệt khủng khiếp về tinh thần.
Giam giữ một người vào căn phòng không đồ vật, cả không gian chỉ toàn màu trắng, thậm chí đến thức ăn đưa vào cũng phải là màu trắng.
Đèn trắng chiếu sáng bất kể ngày đêm, khiến người bị giam không phân biệt được giờ giấc, mất khái niệm về thời gian, lại không có ánh sáng tự nhiên, không có âm thanh cuộc sống.
Khi con người bị biệt giam ở nơi như vậy quá lâu, các giác quan sẽ dần tê liệt, trong ruột gan cồn cào bứt rứt, phát sinh ảo giác căm ghét màu trắng và khát vọng muốn chết.
Đến cuối cùng, chính là phát điên!
Tự giết bản thân mình để được giải thoát!
Tra tấn trắng là một biện pháp rất khủng khiếp, chuyên được dùng để lấy khẩu cung của những tên tội phạm cứng đầu và lì lợm nhất. Vậy mà ngôi trường này lại đem tra tấn trắng áp lên người các nữ sinh mới lớn, đương nhiên các cô không thể nào chịu đựng nổi.
Đáng tiếc, bọn họ lại gặp phải Khuynh Diễm.
Tra tấn trắng hay tra tấn bảy sắc cầu vồng gì đó, căn bản cô chỉ nhìn thấy màu đen.
Toàn bộ thời gian đều nhắm mắt ngủ, không thấy màu đen thì thấy màu gì?!
Người bình thường bị nhốt ít nhất là hai tuần, nhiều nhất là một tháng, đều sẽ phát điên. Còn Khuynh Diễm bị nhốt ba tháng, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo.
Hắc Khuyển khoanh tay. Biết tại sao không?
Bởi vì người ta là người bình thường, còn kí chủ nhà nó là người điên đó!
Mạch não người điên là thứ mà người bình thường có thể hiểu được sao?!
\(\*\) Chú thích: Tra tấn trắng là biện pháp tra tấn tinh thần khủng khiếp được rất nhiều nhà tù ở Anh, Mỹ, Iran và Venezuela sử dụng. Mọi người có thể tra Google nếu muốn tìm hiểu thêm.
——
Thiếu niên mặc áo hoodie đen, mũ trùm qua đầu, gương mặt bị mũ trên áo che kín, chỉ lộ ra vài sợi tóc xoăn màu nâu nhạt trước trán.
Thân hình cao gầy dựa trên sofa, hai chân co lại, tay choàng qua ôm lấy chân, cằm gác lên đầu gối.
Ngón tay thon dài khẽ cử động, tua đi tua lại đoạn video trên máy tính bảng.
Bên trong màn hình đang phát hình ảnh một thiếu nữ.
Khi cô vừa mới bước vào nhà ăn, dáng vẻ nhút nhát rụt rè, đến đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn người khác.
Nhưng chỉ mấy phút sau, cô liền không sợ trời không sợ đất khiêu khích kẻ bắt nạt mình, lúc ra tay đánh người còn rất lợi hại.
Vừa xinh đẹp, lại khí phách.
Thiếu niên mím môi, đầu hơi nghiêng, ngón tay khẽ vuốt ve thiếu nữ trên màn hình, cánh môi mấp máy cử động.
"Tiểu Thiết, ta muốn người này."
Âm thanh trầm thấp như rượu ủ ngàn năm, êm ái đến khiến lòng người say mê.
"Chủ nhân, đối tượng này ở chỗ Doãn Tường. Ngài thật sự muốn giành về sao?" Âm thanh non nớt phát ra từ chiếc máy tính bảng trên tay hắn.
Thiếu niên chậm chạp ngẩng đầu, phần nón áo hoodie trượt dài qua mái tóc, để lộ ra gương mặt lạnh băng không cảm xúc.
Đôi mắt đen như bảo thạch quý giá được tỉ mỉ khảm nạm, đầu ngón tay cong lên điểm trên màn hình, lẩm bẩm tự hỏi: "Hỏng chức năng nghe rồi sao?"
Không biết có phải ảo giác hay không, mà sau câu hỏi của hắn, máy tính bảng liền lắc lư lắc lư run rẩy.
"Hỏng rồi." Thiếu niên phát ra tiếng cười trầm thấp: "Giải phẫu thôi."
"Không hỏng không hỏng! Tiểu Thiết đã nghe rõ! Lập tức thi hành mệnh lệnh của chủ nhân!" Máy tính bảng vội vàng lên tiếng.
"Tốt, rất ngoan." Thiếu niên hài lòng khen ngợi.
Tiểu Thiết: "..." Cảm ơn lời khen chết chóc của ngài nha!
Màn hình được chuyển đổi sang các dòng code xanh đỏ đan xen, ngón tay thiếu niên di chuyển linh hoạt, chưa đến ba mươi giây đã thành công hack hệ thống, xâm nhập vào đường truyền camera của phòng tối.
Cô gái bên trong đang nằm trên sàn nhà, an tĩnh nhắm mắt ngủ say, dáng vẻ nhu hòa đến vô hại.
Thiếu niên khẽ miết ngón tay trên màn hình, như muốn thông qua máy tính bảng để chạm vào người cô.
Em gái nhỏ, khi ngủ nhìn thật ngoan ngoãn, nhưng lúc thức lại thật hung, còn biết đánh người.
Không sao.
Hắn chính là thích người cá tính mạnh như vậy.
Đem cô về, sau đó dạy dỗ cô, để cô ngoan ngoãn phục tùng hắn.
\*
Khuynh Diễm: "Dạy dỗ ta? Để ta ngoan ngoãn phục tùng hắn??"
Tịch Dạ: "... Hay là em giết hắn, chúng ta trực tiếp bỏ qua thế giới này đi."