"Báo động! Báo động! Có tín hiệu bị xâm nhập! Có tín hiệu bị xâm nhập!"
Âm thanh lạnh băng dồn dập vang lên từ máy tính bảng.
Màn hình lớn giữa phòng xuất hiện các đường nhiễu sóng, chập chờn khoảng năm giây thì hiện ra chiếc bóng của một người đàn ông.
Chỉ có chiếc bóng đen hình người kéo dài, không có gương mặt hay ngũ quan, giọng nói ồm ồm chậm chạp vang lên: "Đã lâu không gặp."
Thiếu niên ngồi trên sofa ngước mắt, thái độ lạnh nhạt, biểu hiện rõ hắn không chào đón người này: "Có việc?"
"Cậu suy nghĩ thế nào rồi?" Bóng đen trầm giọng hỏi.
"Tôi đã nói không có hứng thú, ông nghe không hiểu sao?" Miên Tửu có chút bực bội.
Bóng đen nhìn thấy máy chơi game trên ghế sofa, lập tức gắt gỏng khó chịu: "Chơi game? Đây là thứ mà cậu nên làm vào lúc này sao?"
"Một người tài năng như cậu, nên góp sức cống hiến cho dự án phát triển nền văn minh của chúng ta! Chứ không phải ở đây làm những thứ vô bổ, mai một tài năng chính mình!"
Lời nói của bóng đen trở nên kích động, đến cuối cùng gần như dùng giọng bề trên dạy dỗ.
Miên Tửu cũng không nhường nhịn: "Tôi sống thế nào thì liên quan gì đến ông? Tôi không muốn hợp tác, ông tốt nhất đừng tiếp tục đến đây làm phiền tôi!"
"Miên Tửu, đây là lần cuối cùng tôi cho phép cậu tự nguyện quyết định. Tôi đã tìm được Đổng Thi Lam, nếu cậu vẫn còn không đồng ý hợp tác, vậy thì đừng trách tôi không nể tình!" Bóng đen lạnh giọng uy hiếp.
Miên Tửu khựng lại, một giây sau lạnh lẽo ngẩng đầu: "Hậu quả này là do chính ông chọn."
"Cậu..."
Xoẹt!
Màn hình tắt ngang, bóng đen còn muốn nói gì đó, nhưng tín hiệu đã bị Miên Tửu cắt đứt.
Ngón tay hắn di chuyển linh hoạt trên máy tính bảng, mã code xanh đỏ nhảy dọc khắp căn phòng.
Từ ti vi đến laptop, điện thoại đến khung ảnh lập thể, tất cả mặt kính đều phản chiếu lên các mã code phức tạp, theo tiếng lộc cộc gõ phím như muốn tràn ra khỏi màn hình.
Ánh sáng trắng xanh hắt lên thân thể Miên Tửu, bao phủ lấy gương mặt lạnh băng không cảm xúc của hắn.
Qua một lúc lâu, cánh môi hắn khẽ mấp máy, u ám ra lệnh: "Tiểu Thiết, xâm nhập."
"Tuân lệnh chủ nhân."
——
Hôm nay trời mưa rất to.
Bên ngoài sấm chớp liên hồi, nước mưa lạnh ngắt tạt vào mặt đau rát.
Thời tiết lành lạnh như vậy, chính là được thiết kế cho những người thích ngủ, Khuynh Diễm không nhịn được, gục trong phòng học ngủ quên.
Mãi tới khi trường học sắp đóng cửa, cô mới đứng dậy ra về.
Tính toán về ký túc xá tiếp tục ngủ thêm giấc nữa, nhưng vừa về đến nơi, liền nhìn thấy một thảm họa kinh hoàng.
Cửa sổ mở toang, giường ngủ của cô ở cạnh cửa sổ, bị mưa tạt đến ướt sũng!
Đầu óc đang mơ mơ màng màng buồn ngủ của Khuynh Diễm như vừa bị sấm sét xẹt qua, đánh cho toàn thân tỉnh táo lại.
Rõ ràng sáng nay khi rời đi, cô đã đóng cửa sổ, tại sao giờ cửa lại mở? Tại sao giường cô lại ướt?
Động đến chỗ ngủ chính là động đến tính mạng, tuyệt đối không thể tha thứ!
Khuynh Diễm quét mắt nhìn hai người trong phòng, hỏi: "Ai mở cửa sổ?"
"Tớ nhìn thấy Tố Ly mở..." Chu Tiểu Tân rụt rè đáp, sau đó lại vội vàng bổ sung: "Nhưng sau đó Tố Ly đã đóng cửa rồi, có lẽ là cậu ấy gài chốt không cẩn thận, cậu đừng trách cậu ấy."
"Cô chắc chắn là Hàn Tố Ly?"
Khuynh Diễm chỉ mỉm cười hỏi, nhưng không hiểu sao Chu Tiểu Tân lại đỏ hốc mắt, run run như muốn khóc lên.
"Tiểu Tân nhút nhát, sao cậu lại dọa cậu ấy sợ? Tiểu Tân vốn luôn thành thật, cậu ấy sẽ không nói dối." Lý Hân Hân lên tiếng nói lời công bằng.
"Hơn nữa, cũng chỉ là ướt chút chăn nệm thôi, cậu đem đi phơi là được rồi. Bạn cùng phòng mỗi người nhường nhịn nhau một chút, dĩ hòa vi quý, cậu cần gì làm lớn chuyện?"
Khuynh Diễm nhíu mày không hiểu.
Phơi? Trời cũng tối mẹ rồi, ta biến ra mặt trời để phơi à?
Còn nữa, ta chỉ mới hỏi hai câu, liền biến thành ta làm lớn chuyện?
Ta còn chưa kịp gây sự nữa đấy! Logic củ chuối à?
Cạch.
Cửa phòng đột ngột mở ra, Hàn Tố Ly mang theo các túi đồ lỉnh kỉnh bước vào.
Nhìn thấy không khí trong phòng căng thẳng, cô ngạc nhiên hỏi: "Làm gì vậy? Định đánh nhau sao? Đánh nhau trong ký túc xá là vi phạm quy định đấy! Nhưng nếu cãi nhau thì tôi ủng hộ hai tay hai chân."
"Tố Ly, buổi sáng cậu mở cửa sổ, mưa tạt làm ướt giường Khuynh Diễm..." Chu Tiểu Tân nhanh chóng lên tiếng trước, vẫn là dùng thái độ rụt rè nói.
"Mở cửa sổ?" Hàn Tố Ly mờ mịt một chút mới nhớ ra: "Tôi đúng là có mở, nhưng sau đó tôi đã đóng lại rồi."
"Vậy cậu gài cửa có chắc không?" Chu Tiểu Tân suy đoán: "Gió lớn như vậy, nếu không gài kỹ, sẽ rất dễ bị tạt ra..."
"Đúng vậy đó Tố Ly, cậu nhớ kỹ lại xem, cậu gài cửa có chắn không?" Lý Hân Hân cũng lên tiếng hỏi.
Hàn Tố Ly nhíu mày, cô không nhớ rõ.
Cô chỉ biết là mình đã đóng cửa, nhưng tại sao cửa lại bị mở ra?
Chẳng lẽ thật sự do cô thiếu cẩn thận sao?
"Tôi không nhớ, cùng lắm thì sáng mai tôi mua một bộ chăn nệm khác đền cho cô." Hàn Tố Ly nói với Khuynh Diễm: "Nhưng đừng có mơ tôi xin lỗi cô, Hàn Tố Ly tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước người khác!"
Khuynh Diễm không muốn phản ứng với cái chuông báo thức ồn ào Hàn Tố Ly.
Cô nhìn hai người còn lại, nhạt giọng hỏi: "Tôi cho các cô một cơ hội cuối cùng, ai là người mở cửa sổ làm ướt giường tôi?"
"Tố Ly cũng đã thừa nhận là cậu ấy làm rồi, sao cậu còn hỏi bọn tớ?" Chu Tiểu Tân nhút nhát rụt rè đáp.
"Chuyện này cũng không phải vấn đề lớn, đã có kết quả thì cậu đừng truy hỏi nữa. Chúng ta đều là bạn cùng phòng, mỗi người nhường một bước, cả phòng đều tốt đẹp." Lý Hân Hân chân thành khuyên nhủ.
"Bên kia có bộ chăn nệm cũ, cậu trải dưới đất ngủ tạm một đêm đi."
Nói rất hay, mỗi người nhường một bước, cả phòng đều tốt đẹp.
Nhưng kết luận cuối cùng vẫn là Khuynh Diễm phải nhẫn nhịn, nằm dưới đất ngủ.
Đây rõ ràng là một người nhường mười bước, cả phòng đều tốt đẹp.
Khuynh Diễm nhìn tấm đệm rách tả tơi trong góc tường.
Bởi vậy, tiểu nha đầu thiện lương quá hiền lành nên cứ bị bắt nạt đây mà!