Suốt mấy ngày nay, Khuynh Diễm cứ luôn chăm chú nhìn mảnh giấy Tưởng Thành để lại, nhìn rất nhập tâm, cũng không rõ cô đang nghĩ gì.
Hắc Khuyển thấy cô như vậy, thì liền lo lắng khuyên nhủ: [Cô không nên có nam nhân khác ngoài đại nhân vật nha kí chủ, cặn bã sẽ bị nghiệp quật đó, cặn bã là không tốt đâu.]
Cho dù cô có muốn cặn bã, thì cũng tém bớt lại đi!
Đại nhân vật mà hủy thế giới thì nó không gánh chung với cô đâu đấy!
Nhưng Khuynh Diễm vẫn không ngó ngàng tới nó, mà chỉ tập trung xem xét mảnh giấy kia.
Mãi đến tối thứ bảy, cô mới đi tìm Miên Tửu thông báo: "Tôi ra ngoài có việc."
Thiếu niên đang bấm máy tính bảng lập tức ngẩng đầu, nhỏ giọng bày tỏ ý kiến: "Bây giờ đã hơn bảy giờ khuya rồi, ra đường rất nguy hiểm."
"..." Bảy giờ khuya là khái niệm quỷ quái gì?!
"Là bảy giờ tối, không phải bảy giờ khuya." Khuynh Diễm sửa đúng.
"Hôm nay em đừng đi được không?" Miên Tửu vẫn chống cự níu kéo: "Tôi có linh cảm không tốt, tôi thấy rất lo..."
Đây chính là lý do vì sao trước kia khi Khuynh Diễm ra khỏi nhà, cô đều không muốn nói với Tịch Dạ.
Bởi vì lúc nào hắn cũng nghĩ nhiều rồi lo lắng linh tinh.
Miên Tửu tiếp tục đề nghị: "Hay là em để tôi đi cùng đi, tôi sẽ bảo vệ em."
Khuynh Diễm: "..." Nói nhiều như vậy, bám dính ta mới là mục đích thực sự của mi đúng không?
"Không thể dẫn anh theo. Chín giờ tôi sẽ về, không cần lo lắng." Khuynh Diễm dừng lại một chút, bổ sung: "Trở về sẽ mua kẹo cho anh."
[Phải chèn icon nháy mắt nữa mới đủ bộ nha!] Hắc Khuyển nhảy lên khơi lại chuyện cũ.
Hôm trước lúc đại nhân vật muốn cô nói 'Không cần lo lắng, trở về sẽ mua kẹo cho anh nha, icon nháy mắt', cô đã chê có chết cũng không nói.
Bây giờ xem ai bị vả mặt, ha ha ha!
Khuynh Diễm cười nhạt: Mi thích nướng chín hay nướng tái? Trở về ta làm thịt cầy cho mi.
Hắc Khuyển nghẹn tắt tiếng cười.
Nó có nói gì đâu! Cô lại uy hiếp nó!
Nó là đứa trẻ vô tội nhất trên thế gian này!
Miên Tửu vẫn hơi chần chờ, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục ngăn cản nữa, gật gật đầu nói sẽ chờ cô về.
Khuynh Diễm hài lòng đưa tay xoa xoa mặt hắn.
Tiểu ăn vạ của ta, thật là ngoan nha!
Khuynh Diễm yên lặng khen một câu, sau đó nhấc chân nhảy ra cửa sổ.
Nhưng cô vừa nhảy lên, Miên Tửu đã đột ngột đứng bật dậy, nhìn qua liền biết hắn là đang đổi ý muốn ăn vạ cô.
Khuynh Diễm sợ gần chết, co chân phóng vụt chạy đi. Quả nhiên, không nên khen hắn quá sớm!
Nhưng lần này cô đã hiểu lầm Miên Tửu, hắn không phải muốn ăn vạ, mà chỉ đứng sau cửa sổ gọi với theo cô: "Tiểu Hỉ, em nhất định phải về nhà đúng giờ nha!"
Người máy nhỏ đã sớm biến mất trong bóng đêm, cũng không biết có nghe thấy lời dặn dò của hắn hay không...
Khuynh Diễm vừa rời đi, thì trời bắt đầu đổ mưa.
Giọt nước nặng trĩu liên tục đánh lộp bộp lên cửa sổ, nghe như từng đợt sóng bất an đang đánh vào đáy lòng Miên Tửu.
Bầu trời âm u làm hắn mơ hồ cảm thấy nặng nề.
Ánh mắt Miên Tửu không ngừng nhìn lên đồng hồ, đếm từng nhịp chờ đợi.
Đây có lẽ là hai tiếng dài nhất trong cuộc đời hắn, mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò vô tận.
Chờ đợi thật lâu, cuối cùng kim đồng hồ cũng chỉ chín giờ, Miên Tửu đứng bật dậy chạy đến cửa sổ.
Màn đêm cô tịch chỉ có tiếng mưa liên tục rơi xuống, trong lớp bụi trắng xóa không có bóng dáng người máy nhỏ của hắn.
Tiểu Hỉ vẫn chưa trở về...
"Chủ nhân đừng nghĩ nhiều, chắc là lát nữa Tiểu Hỉ sẽ về tới ngay thôi." Tiểu Thiết trấn an.
Nhưng Miên Tửu vẫn không thể ngừng lo lắng, thậm chí là dần chuyển sang sợ hãi, bởi vì trước giờ Khuynh Diễm chưa từng trễ hẹn với hắn.
Trừ khi là có việc gì đó xảy ra, một việc nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô...
Tiểu Thiết còn chưa kịp nghĩ nên tiếp tục trấn an Miên Tửu thế nào, thì cổng thông tin AI đã truyền đến tin tức.
Âm báo sau chèn lên âm báo trước, tiếng vang không ngừng dồn dập dội vào đầu bọn hắn...
"Hàng loạt AI đang tắt nguồn vĩnh viễn, bất kỳ ai cũng có thể là đối tượng tử vong."
"Hạn chế lái xe để tránh gây tai nạn, tốt nhất hãy ở trong nhà giữ an toàn."
"Nguyên nhân vẫn đang được xác định, Bộ Thông Tin sẽ tìm cách khắc phục trong thời gian sớm... Bíp ——"
Tín hiệu bị cắt đứt, mạng lưới mất kết nối, chứng tỏ máy chủ ở Bộ Thông Tin cũng rơi vào sập nguồn.
Âm thanh bên ngoài truyền đến càng thêm hoảng loạn, Miên Tửu cầm lấy Tiểu Thiết, vội vã mở cửa chạy vào bóng đêm...
—
Hai tiếng trước.
Khuynh Diễm đứng bên trong tòa nhà mà Tưởng Thành để lại địa chỉ cho cô.
Bên ngoài sấm chớp dội vang, sắc trời tối sẫm.
Gió giật mạnh kéo tàng cây liên tục đập vào cửa kính, sự âm u khiến người ta không rõ đây chỉ là một cơn mưa đang đến, hay là cả một cơn giông bão đang sắp nhấn chìm thế giới này.
Xung quanh Khuynh Diễm đều là tiếng súng đạn, cùng âm thanh vũ khí va chạm kịch liệt.
Khi cô đến nơi thì đội ngũ của Tưởng Thành và đám người máy ở đây đã sớm khai chiến.
Số lượng người máy quá đông, bên phía Tưởng Thành kẻ chết người bị thương, cục diện đã sắp không chống đỡ nổi.
Khi Tưởng Thành nhìn thấy Khuynh Diễm, dường như hắn rất ngạc nhiên, có chút vui mừng, nhưng sau đó lại biến thành bi thương: "Nhan học muội, có lẽ em không đến thì tốt hơn, chúng ta sắp thua rồi, loài người đã không còn hy vọng nữa..."
Người máy phía sau đột ngột cầm vũ khí đâm về phía Khuynh Diễm, cô ngay lập tức nhảy lên né tránh.
Nhưng Tưởng Thành bên này lại tưởng cô bị tấn công, nên đã nghiêng người đến đỡ, kết quả chính là mũi sắt nhọn cắm xuyên qua vai hắn.
Tưởng Thành xoay người, một nhát phản kích giết chết người máy kia.
Sau đó, hắn lại lập tức hướng đến Khuynh Diễm, lo lắng hỏi: "Nhan học muội, em có sao không?"
Khuynh Diễm không đáp, mà chỉ im lặng nhìn bả vai ướt đẫm máu của hắn.
"Em đừng lo, anh không sao." Tưởng Thành cười cười trấn an cô, ngay sau đó như chợt nhớ ra hỏi: "Chương trình AI lần trước anh đưa cho em, em có mang theo không?"
"Có." Khuynh Diễm nhạt giọng đáp.
Tưởng Thành tỏ ra rất vui mừng, nhanh chóng nói: "Vậy thì chúng ta có cơ hội thắng rồi! Chỉ cần em đánh chương trình đó vào máy chủ, tất cả nhân loại bị tổ chức này giam cầm đều sẽ thức tỉnh, em cũng có thể tìm lại thân thể của chính mình."
"Đội ngũ anh chết cũng không sao, chỉ cần loài người được thức tỉnh, vậy thì cuộc chiến này vẫn còn hy vọng!"
Tưởng Thành như được tiếp thêm sức mạnh, cố gắng chống đỡ mở ra một cánh cửa sắt, đẩy Khuynh Diễm vào trong: "Nhan học muội, tất cả đều trông cậy vào em!"
Căn phòng phía sau cửa sắt chỉ có duy nhất một chiếc máy đồ sộ, cắm đầy các đầu dây điện.
Khuynh Diễm đi đến trước màn hình, lấy mảnh giấy trong người ra, ngón tay chậm chạp di chuyển trên bàn phím.
Âm thanh đánh nhau bên ngoài càng lúc càng dữ dội, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà.
Nhưng bên trong lại chỉ có tiếng gõ máy lạch cạch, dòng dữ liệu xanh đỏ đan xen phản chiếu lên thân thể người máy lạnh băng.
Ánh mắt cô không một cảm xúc, ngón tay ấn gõ từng phím cực kỳ chăm chú.
Chợt Khuynh Diễm dừng lại, quay đầu nhìn ra cửa.
Tưởng Thành vẫn đang kiên trì thủ hộ, thân thể đã đầy vết thương, nhưng hắn vẫn dồn hết sức đánh đám người máy bên ngoài, không để bọn chúng xông vào tấn công cô.
Tưởng Thành vừa đón được ánh mắt cô, liền lập tức gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ hắn không sao, cô không cần lo lắng.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà hắn lại cảm thấy, người máy nhỏ bên kia vừa mỉm cười với hắn...
Không phải kiểu cười trấn an, mà là nụ cười lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Khóe môi máy móc cử động, giọng nói pha lẫn tiếng cười quỷ dị của cô như xuyên qua mọi tầng âm thanh, đâm thẳng vào tai hắn!
Vọn vẹn chỉ có hai chữ: "Game over."
Ngón tay Khuynh Diễm ấn xuống phím cuối cùng.
Tưởng Thành hoảng hốt trừng to mắt, nghiêng người bổ nhào đến.
Đùng!
Ầm ầm ầm!
"Không!!"