Đêm khuya thanh vắng, vầng trăng khẽ lấp ló sau áng mây.
'Tiểu cô nương' nằm ngủ trên giường nhỏ, bức tường trong phòng đầy những lỗ thủng lỏm chỏm, mỗi lần gió thổi lùa qua, đều lạnh đến thấu xương.
'Tiểu cô nương' run rẩy co chặt thân mình, hai mắt nhắm nghiền, tay vô thức kéo kéo tấm chăn mỏng dính, đắp cũng như không đắp.
Dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng đen đang trèo lên tường viện Lãnh Cung, chân không tiếng động rơi xuống mặt đất.
Cẩn thận quan sát xung quanh, dáng vẻ lén lút nhìn thế nào cũng thấy sắp làm chuyện xấu.
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, bóng đen khéo léo lách qua, yên lặng đi đến sát bên giường.
Bóng đen này, còn ai khác ngoài 'nam chính' Khuynh Diễm nữa?
Mà 'tiểu cô nương' đang ngủ say trên giường, cũng là hoàng đế bệ hạ xui xẻo bị lưu lạc vào thân thể nữ nhân.
Khuynh Diễm đứng nhìn Triêu Dã một lúc, chậm chạp nắm lấy tay hắn, nhiệt lưu ấm áp từ lòng bàn tay cô dần truyền vào người hắn.
Đang lạnh thấu xương, đột nhiên được hơi ấm tràn đến, Triêu Dã thoải mái rầm rì một tiếng, giơ tay bắt ngược lại bàn tay Khuynh Diễm, ủi ủi người tới dựa vào trong ngực cô.
Đáy mắt Khuynh Diễm lập tức lóe lên.
Này là tiểu ăn vạ câu dẫn ta trước nha!
Ta vốn chỉ định đến thăm hắn một chút thôi, nhưng nhìn hắn nhiệt tình như vậy... lên giường đi!
[Người ta chỉ mới mười lăm tuổi, cô làm người đi kí chủ!] Hơn nữa người ta còn trở thành nữ nhi, tên sắc lang vô sỉ nhà cô!
Khuynh Diễm không đáp lời nào, trực tiếp che đậy nó.
Hắc Khuyển: [! ! !]
Cô... cô cô cô cô che đậy nó làm gì!
Đồ yêu ma quỷ quái nhà cô muốn làm gì con gái người ta!!
Ngoài dự đoán đen tối của Hắc Khuyển, Khuynh Diễm không làm gì xấu xa cả.
Cô chỉ vươn tay nhéo nhéo mặt Triêu Dã, nghe hắn khó chịu hừ hừ hai tiếng, sau đó lại dụi vào lòng cô, tiếp tục ngoan ngoãn ngủ.
Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều thế giới, Tịch Dạ trở nên dễ nuôi như vậy.
Trước kia đều là kén cá chọn canh, hiện tại chỉ cần ném cho hắn một mâm thức ăn, cùng một chiếc giường rách, hắn liền có thể an tĩnh không náo loạn.
Có lẽ một trong những nguyên nhân tiên đế cưng chiều hắn, là vì hắn thật sự quá dễ nuôi.
Ngay cả Khuynh Diễm cũng không nhịn được, muốn sủng hạnh... khụ, không phải, sủng ái hắn.
—
Buổi sáng, hoàng đế bệ hạ tỉnh dậy, cảm thấy cả người thật ấm áp dễ chịu.
Thoải mái vươn vai, liền đụng vào một lồng ngực vững chãi rộng lớn.
Triêu Dã: "! ! !"
Kẻ hỗn xược nào dám leo lên long sàng trẫm!
"Ngươi..." Hoàng đế bệ hạ ngẩn tò te.
Gương mặt này... không phải là mặt của trẫm sao?!
Hắn nghi ngờ sờ sờ lên gương mặt đối diện, xác định xem là thật hay giả.
Người bên cạnh lười nhác hé một con mắt, âm mũi khàn khàn nói: "Ngủ thêm chút nữa."
Triêu Dã không đáp lời, chỉ chớp mắt.
Lại chớp chớp mắt.
Sau đó phẫn nộ hô lên: "Là ngươi! Liễu Khuynh Diễm!"
"Ái phi làm sao vậy? Mới sáng ra đã tự hô hào tên chính mình rồi?" Khuynh Diễm nhấc mí mắt, trêu chọc hỏi.
"Đó rõ ràng là tên của ngươi! Đã cướp thân thể trẫm, còn muốn tẩy não trẫm?" Hoàng đế bệ hạ vô cùng tức giận: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
"Đừng nói là người cho rằng ta muốn soán ngôi đoạt vị nha!" Khuynh Diễm ngạc nhiên.
"Còn không phải sao?" Triêu Dã câu môi cười nhạt, cực kỳ có phong phạm đế vương, mở miệng đánh đòn phủ đầu: "Ngươi không cần che giấu, trẫm đã sớm biết tất cả kế hoạch của ngươi!"
"Ồ, vậy bệ hạ biết cái gì?" Khuynh Diễm có chút hứng thú hỏi.
Triêu Dã có biết gì đâu.
Hắn chỉ học theo cách hăm he dọa nạt của phụ hoàng hắn thôi.
"Chuyện ngươi làm, trong lòng ngươi nên biết rõ, còn muốn trẫm chính miệng nói ra thay ngươi?" Dù không biết, nhưng vẫn không thể lật xe, trang bức* cười lạnh: "Ngươi cũng tự cho mình mặt mũi lớn thật đấy!"
(*)Trang bức: làm ra vẻ mạnh mẽ hùng hồn, nhưng thật ra bên trong vốn không có thực lực.
Khuynh Diễm thản nhiên đáp: "Mặt mũi ta đương nhiên lớn, bởi vì gương mặt này là của bệ hạ mà!"
Triêu Dã: "..." Trẫm lại không thể cãi được.
Tức giận!
Khuynh Diễm dứt lời, liền đưa tay tự sờ sờ lên mặt mình.
Má ơi, mềm!
Mềm như đậu hũ, mịn màng làm cô không dừng lại được!
Vì vậy cảnh tượng đập vào mắt Triêu Dã chính là, rõ ràng hai bên đang đấu trí đấu dũng, kết quả đối phương lại phân tâm tự xoa xoa nắn nắn mặt mình...
Không phải!
Đó vốn là mặt của hắn!
Triêu Dã chộp tay Khuynh Diễm lại!
"Nữ nhân phạm thượng hồ nháo! Mặt của trẫm há có thể để cho ngươi sờ!"
Khuynh Diễm từ tốn cười nói: "Sờ mặt thì có là gì, ta còn sờ..."
Tắt tiếng.
Hắc Khuyển cấm khẩu cô.
Để cho cô làm người.
Nó sợ cô mà nói tiếp, đại nhân vật sẽ kích động đến hủy luôn thế giới!
"Ngươi sờ cái gì?" Hoàng đế bệ hạ gấp gáp hỏi.
Khuynh Diễm chỉ mỉm cười, không trả lời.
"Nói đi! Rốt cuộc ngươi đã sờ cái gì?" Nữ nhân xấu xa nhà ngươi, đây là thân thể trẫm!
Ngươi dùng thì thôi đi, ngươi lại còn sờ!
Trẫm ngay cả lúc thay y phục còn lịch sự không nhìn lén thân thể ngươi, vậy mà ngươi... ngươi ngươi ngươi...
"Ta không sờ gì hết, ngoan, đừng khóc." Khuynh Diễm xoa xoa khóe mắt Triêu Dã.
Hắc Khuyển thề, kí chủ nhà nó không phải dỗ dành đại nhân vật, mà là đang muốn chọc con người ta tức chết!
Triêu Dã đánh bay bàn tay Khuynh Diễm.
Ai nói trẫm khóc? Trẫm mới không khóc!
Là do thân thể nữ nhân các ngươi quá nhạy cảm, đáy lòng vừa uất ức một chút, hốc mắt liền nóng lên...
Từ từ!
Trẫm vốn đang tra hỏi chuyện đoạt thân thể, tại sao lại chạy tới sờ mó khóc lóc rồi?
"Ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng đi, làm thế nào ngươi mới đồng ý trả lại thân thể cho trẫm?" Triêu Dã quay lại trọng điểm.
"Không biết, ta tỉnh dậy liền thấy mình ở trong thân thể bệ hạ, chuyện này không liên quan đến ta." Khuynh Diễm tỏ vẻ cô cực kỳ vô tội.
Triêu Dã híp mắt nghi hoặc: "Thật sự không liên quan đến ngươi?"
"Thật sự!" Khuynh Diễm chắc nịch gật đầu: "Nếu ta muốn cướp ngôi bệ hạ, chẳng phải ta một kiếm giết người là được rồi sao? Cần gì lặn lội đường xa đến đây ôm người sưởi ấm cả đêm?"
Triêu Dã khựng lại. Ôm trẫm? Sưởi ấm? Cả đêm??
Hoàng đế bệ hạ nhanh chóng cúi đầu, bây giờ hắn mới phát hiện, cả cơ thể bé nhỏ của mình đang nằm lọt thỏm trong lòng Khuynh Diễm.
Cũng không biết là cô đã ôm hắn từ khi nào...
Hoàng đế bệ hạ tức gần chết, bắt đầu giãy giụa: "Buông trẫm ra! Nữ nhân vô sỉ, ai cho ngươi ôm trẫm?"
Khuynh Diễm đưa tay siết eo hắn chặt hơn một chút, cười hỏi: "Ta ôm bệ hạ khi nào? Thân thể người đang dùng là thân thể ta. Ta đây chỉ ôm chính mình, có vấn đề gì sao?"
Triêu Dã: "..."
Hình như xác thực không có vấn đề.
"Nếu bệ hạ muốn trả đũa, người cũng có thể ôm ngược lại thân thể của chính mình nha." Khuynh Diễm đứng đắn gợi ý, có điều nụ cười trên mặt lại chẳng khác gì lưu manh.
Nhưng chuyện làm Triêu Dã tức chết chính là, hắn lại không thể cảm thấy chán ghét, bởi vì... gương mặt lưu manh đó là mặt của hắn!