Sau khi Hộ quốc Tướng quân Liễu Hoành Dương đánh trận từ biên cương trở về, tin đầu tiên nghe được là ái nữ Liễu Khuynh Diễm của ông đã bị đày vào lãnh cung.
Ông ngay cả chiến phục cũng chưa thay, vội vã tiến cung muốn cầu tình cho nữ nhi nhà mình.
Nhưng vừa đi đến trước Ngự Thư Phòng, liền nhìn thấy một hàng dài văn võ bá quan khoác triều phục dày cộm nặng nề, quỳ xếp lớp giữa trưa nắng, trông chẳng khác gì một đám cá biển phơi khô.
Liễu tướng quân có chút chùn chân.
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao triều thần lại bị phạt quỳ tập thể thế này?
Ngay cả lão cáo già Tả tướng cũng mốc meo quỳ ở đây?
Nếu lúc này ông tiến vào, liệu có chọc bệ hạ nổi cơn thịnh nộ không?
Liễu tướng quân muốn lùi bước, nhưng cuối cùng vẫn vì quá nóng ruột lo lắng nữ nhi, nhắm mắt xông vào!
—
Tường cao ngói đỏ, những lỗ hổng gió lùa đã sớm được lấp kín, lớp nước sơn đẹp đẽ như mới vừa xây cất không lâu.
Gian phòng hoa lệ tinh xảo, vật phẩm trang hoàng đều là gốm sứ thâm niên quý giá.
Nếu không phải ngoài cổng còn treo xập xệ hai chữ 'Lãnh Cung', thì căn bản không ai tin nơi này là thuộc địa phận lãnh cung.
'Tiểu cô nương' nằm dài trên ghế quý phi, xung quanh chất đầy thức ăn vặt.
Không chỉ là thức ăn vặt tầm thường, mà tất cả đều được đựng trong mâm vàng chén bạc.
Mỗi lần Triêu Dã bỏ một khối bánh quế hoa vào miệng, là hắn lại hừ lạnh một tiếng.
Tưởng trang hoàng lại lãnh cung, thì trẫm sẽ tin ngươi đối tốt với trẫm sao?
Trẫm thừa biết, ngươi chỉ đang quan tâm thể xác này của ngươi, chứ ngươi căn bản không phải quan tâm trẫm!
Nếu đã như vậy, trẫm liền... ăn thật nhiều thật nhiều! Ăn cho béo chết ngươi luôn!
Cũng không biết hoàng đế bệ hạ thật sự là vì muốn trả thù, hay là chỉ đang viện cớ cho cơn thèm ăn của chính mình, mà từ sáng đến tối đều nằm trên ghế lăn qua lăn lại ăn ăn ăn.
'Tiểu cô nương' đôi mắt to tròn thủy linh, hai má phồng lên, miệng nhỏ không ngừng nhai nhai nhai, trông cứ như bé hamster tí hon, đáng yêu đến không cưỡng lại được.
Khuynh Diễm đứng bên ngoài nhìn một lúc lâu, mới xoay qua hỏi người bên cạnh: "Liễu tướng quân, khanh xác định Liễu Khuynh Diễm đang chịu khổ sao?"
Liễu tướng quân: "..." Cảnh tượng này không giống trong tưởng tượng của ông lắm.
Chẳng phải nói lãnh cung xập xệ tồi tàn, màn trời chiếu đất, người không bằng cẩu sao?
Nữ nhi nhà ông... mỗi lần bỏ một miếng bánh vào miệng, hai mắt con bé đều sẽ sáng rực lên.
Sáng đến lấp lánh như ngôi sao, hoàn toàn không liên kết được với hai từ 'chịu khổ'?!
"Bệ hạ, đây là..." Liễu tướng quân hoang mang.
"Ái phi của trẫm bị kẻ xấu vu oan, chứng cứ quá đầy đủ, nên trẫm đành phải bất đắc dĩ phạt nàng."
Khuynh Diễm nói xong liền thở dài một hơi, ra vẻ trẫm thực khổ tâm.
Trong lòng đang nghĩ, giam lỏng tiểu ăn vạ ở lãnh cung mới tốt, hắn đáng yêu như vậy, không thể để người khác nhìn thấy.
Của cô của cô của một mình cô!
Nhưng Liễu tướng quân nào nghe được tiếng lòng của Khuynh Diễm, chỉ thấy dáng vẻ tâm sự đầy mình của cô, làm ông cảm động đến hai mắt rưng rưng.
Thì ra bệ hạ biết nữ nhi ông bị oan, nhưng vì áp lực triều đình, nên người chỉ có thể một mặt đày nữ nhi ông vào lãnh cung, một mặt lại lặng thầm bảo vệ nàng.
Bệ hạ, người thật cao cả độ lượng!
Là vi thần đã trách lầm người!
Liễu tướng quân chắp tay, cúi đầu chân thành: "Nữ nhi nhà thần ngây thơ vô tri, đã đem đến không ít phiền phức cho bệ hạ."
"Không cần khách khí." Khuynh Diễm cực kỳ rộng lượng, khoát tay nói: "Cũng không phải lần đầu tiên trẫm bị làm phiền."
Liễu tướng quân: "..." Bệ hạ là đang gián tiếp chê nữ nhi ông quá phiền sao?
Vì sợ làm Khuynh Diễm phật ý, nên Liễu tướng quân liền bày tỏ lòng trung thành, giơ ba ngón tay lên thề: "Thần thay mặt Liễu gia, xin thề trước thiên địa, nguyện vì bệ hạ mà đầu rơi máu chảy, chết không từ nan!"
Khuynh Diễm từ tốn mỉm cười: "Không cần đến mức đầu rơi máu chảy, chỉ cần khanh đừng cấu kết với Triêu Lộc Cương làm phản trẫm là được."
Liễu tướng quân tức khắc sợ đến tái mặt.
Quả thật gần đây Tam Vương gia có gửi thư báo tin chuyện nữ nhi ông bị bắt giam.
Ông cũng vì nữ nhi mà sinh ra chút bất mãn với bệ hạ, nhưng ông thật sự không có ý tạo phản!
Bệ hạ, xin người hãy tin tưởng vi thần!!
Khuynh Diễm phủi phủi long bào, giả vờ chứng đau đầu kinh niên của mình lại tái phát, đuổi khéo Liễu tướng quân ra về.
Tiểu ăn vạ đáng yêu như vậy, cô phải vào bắt nạt hắn một chút!
Nhưng ngay khi Liễu tướng quân đi tới góc khuất hành lang, thì Khuynh Diễm chợt nghĩ phải nhấn mạnh nguyện vọng nguyên chủ thêm chút nữa.
Vì thế, gọi với theo dặn dò: "Liễu ái khanh nhớ đừng tạo phản nha, đây là tâm nguyện trước khi chết của nữ nhi khanh đó."
Liễu tướng quân: "! ! !"
Bệ hạ là đang uy hiếp nếu ông tạo phản sẽ giết ái nữ ông đầu tiên sao?
Bệ hạ, vi thần thật sự không tạo phản! Xin hãy tha mạng cho nữ nhi nhà thần!!
Liễu tướng quân quỳ bộp xuống đất, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Cuối cùng Khuynh Diễm phiền đến không nhịn được, ra gõ một cái cho ông ta ngất xỉu, sau đó sai người đưa về phủ Tướng quân.
Làm xong mọi việc, cô xoay xoay cổ tay.
Ai, làm hoàng đế thật sự mệt mỏi mà.
Hắc Khuyển: [...] Hết chọc Tả tướng ngất xỉu, đến đánh Tướng quân ngất xỉu, nó thấy làm triều thần của cô mới là mệt mỏi đó!