Hắc Khuyển đình công bỏ trốn, nhiều ngày liên tục đều không online.
Thời điểm chính xác mà nó bỏ trốn, là từ sau lần Khuynh Diễm đang hăng hái làm thịt Triêu Dã, thì trời đất quay cuồng biến thành cô bị hắn làm thịt.
Có lẽ nó sợ cô tra tấn tinh thần nó, nên mãi không dám ngoi lên.
Hắc Khuyển: Làm Trứng cũng khổ tâm lắm!
Khuynh Diễm không thể hỏi Hắc Khuyển, nên chỉ đành tự mình tìm hiểu nguyên nhân.
Cô chăm chú ấn xem pháp đồ âm dương trên cổ tay.
Ban đầu Hắc Khuyển đã nói, vật phẩm này cần thải âm bổ dương, chờ khi cực dương được bổ sung đủ, thì cô sẽ trở về thân thể nguyên chủ.
Nhưng rõ ràng cực dương trên pháp đồ vẫn còn thiếu rất nhiều, ít nhất cũng phải mấy mươi năm nữa mới đổi về được.
Vậy tại sao tối hôm đó lại xảy ra hoán đổi?
Mẹ nó, chơi cô à?!
Khuynh Diễm chợt híp mắt, như vừa phát hiện điểm mấu chốt.
Thải âm bổ dương, thải âm bổ dương... Thời điểm hoan ái chính là lúc sản sinh nhiều dương khí nhất.
Nếu ở trong thân thể Triêu Dã, thì sẽ mất đi dương khí. Nhưng nếu quay về thân thể nguyên chủ, thì liền... hút được vô số dương khí?
Khuynh Diễm muốn xác nhận suy luận này, nên buổi tối liền dỗ dành lừa gạt Triêu Dã lăn giường.
Quả nhiên, chỉ cần vừa tiến vào, cô và hắn liền quay về đúng giới tính.
Nhưng hố nhất chính là, thân thể Triêu Dã mấy năm nay đều do Khuynh Diễm sử dụng, rèn luyện đến cực kỳ dẻo dai khỏe mạnh.
Còn thân thể cô lại bị hắn bào mòn, không ăn thì ngủ, không ngủ thì ăn, ỉu xìu như cọng bún thiu.
Mỗi tối cô chỉ quay về có mấy canh giờ, không đủ thời gian khắc phục nhược điểm thân thể.
Hậu quả chính là Khuynh Diễm ăn thiệt từ đầu tới cuối, lần nào cũng bị Triêu Dã nhấn xuống giường.
Một đời "nam nhân" oanh oanh liệt liệt tung hoành triều chính, kết quả về tới nhà liền lật xe!
Khuynh Diễm tức đến muốn đạp bàn.
Mẹ kiếp!
Là đứa chết tiệt nào dựng ra thiết lập này!
Nhưng cân bằng lớn nhất chính là, sáng hôm sau Khuynh Diễm lại trở thành "nam nhân" thần thanh khí sảng, còn "thiếu nữ" Triêu Dã tê liệt không bước nổi xuống giường.
Ở chỗ này, nghiệp quật không chừa một ai.
——
Một năm chậm rãi trôi qua.
Thời tiết đại lục không hiểu sao càng ngày càng oi bức.
Bụng Hoàng quý phi mãi vẫn không có động tĩnh, bệ hạ lại không chịu mở đại hội tuyển tú, thậm chí còn ra lệnh giải tán hậu cung.
Nghiệm chứng thủ cung sa cho tất cả các phi tần, chứng tỏ họ vẫn còn trinh tiết.
Sau đó lại ban phong hào, để bọn họ về gia tộc gả đến nơi tốt hơn.
Nữ tử đều muốn được yêu thương, nếu không thể sủng ái họ, thì ít nhất cũng nên trao trả tự do cho họ.
Quyết định này của Khuynh Diễm lại gây ra một phen chấn động trên triều đình.
Mà Liễu tướng quân cũng vì vậy, lựa chọn cáo lão hồi hương.
Binh lực trong tay ông quá lớn, nếu vẫn khư khư giữ lấy, sẽ có kẻ viện cớ nói nữ nhi ông là yêu phi mê hoặc hoàng đế, nhằm giúp ông đoạt quyền soán vị.
Để bảo vệ nữ nhi và cả Liễu gia, từ bỏ quyền lực là lựa chọn tốt nhất.
Liễu phu nhân vào cung từ biệt "nữ nhi", dặn dò Triêu Dã chăm sóc tốt chính mình, sau đó cùng Liễu tướng quân dắt tay nhau về quê dưỡng lão.
Nhưng sóng gió trên triều vẫn không dừng lại, long tự là chuyện hệ trọng, không thể bỏ mặc không lo!
Hoàng quý phi không sinh được con nối dõi, bệ hạ muốn sủng ái nàng cũng không sao, nhưng nhất định phải tuyển tú nữ.
Không thể để hoàng thất Triêu gia tuyệt hậu!
—
Cẩm Tú Cung.
Triêu Dã rầu rĩ ngồi xoa xoa bụng nhỏ của mình, chốc chốc lại thở dài thườn thượt.
Hình ảnh ưu thương này làm cho cung nữ Đông Mai vô cùng lo lắng, vội vàng chạy đi mật báo với Lư Tín.
Không bao lâu sau, Khuynh Diễm liền đến, chủ động hỏi: "Bệ hạ muốn có hài tử sao?"
Triêu Dã lập tức ngẩng đầu, ngạc nhiên chớp chớp mắt: "Không có! Ngươi muốn có sao?"
Khuynh Diễm chỉ vào bàn tay hắn: "Vậy người ngồi xoa bụng làm gì?"
"Trẫm xoa để thức ăn mau tiêu, có thể nhanh chóng ăn thêm món mới." Triêu Dã cực kỳ hồn nhiên đáp.
Khuynh Diễm: "..."
Ta còn lo hắn buồn cơ đấy!
"Ngươi... muốn có hài tử sao?" Triêu Dã chần chờ hỏi lại.
Khuynh Diễm tức khắc căng thẳng lên: "Người hỏi ta làm gì? Người muốn có sao?"
Không được đâu nha!
Hắc Khuyển đã nói không có thiết lập sinh con, mi mà đòi hài tử, ta đào đâu ra cho mi!
Triêu Dã trầm mặc một lúc, cẩn thận nhỏ nhẹ bày tỏ, như sợ làm Khuynh Diễm không vui: "Trẫm không thích hài tử."
Hài tử rất yếu ớt, cần được chăm sóc cưng chiều.
Để nó ra đời, sự quan tâm cô dành cho hắn liền phải bị chia sẻ.
Hắn không thích.
Hắn muốn trong mắt cô chỉ có một mình hắn.
"Không thích là tốt rồi." Khuynh Diễm có chút thở phào.
May mà không phải đi đào đứa bé về tặng hắn.
"Ngươi không thấy trẫm ích kỷ sao?" Triêu Dã cẩn thận hỏi.
Khuynh Diễm cực kỳ có phong thái hôn quân, mỉm cười lưu manh nói: "Không ích kỷ, ái phi của trẫm làm gì cũng đúng."
Có đứa bé sẽ bị ăn vạ gấp đôi, tiểu nha đầu thiện lương vừa nghe liền sợ hãi!
"Ai là ái phi của ngươi?" Triêu Dã hơi bĩu môi, cầm miếng dưa hấu mát lạnh bỏ vào miệng, chợt hỏi: "Khi nào ngươi mới lại cho trẫm ăn kẹo hồ lô?"
"Chờ một thời gian nữa đi." Khuynh Diễm qua loa đáp, cũng không nói cụ thể là bao lâu.
Triêu Dã mơ hồ cảm thấy không ổn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một năm nay, cô loại bỏ rất nhiều thức ăn của hắn, chỉ cho hắn ăn đồ trong cung, không được mua đồ ăn vặt bên ngoài.
Mỗi món hắn ăn, đều do ngự trù mà cô chỉ định nấu, lại còn trải qua rất nhiều khâu thử độc.
Ngay cả y phục hắn mặc, túi thơm hắn dùng, mọi đồ vật liên quan đến Cẩm Tú Cung, đều phải thử độc nghiêm ngặt trước khi chạm tới tay hắn.
Lúc hắn làm hoàng tử, cũng chưa từng được bảo vệ gắt gao đến mức này.
Cô sợ ai hạ độc hắn sao?
Càng nghĩ càng thấy không an lòng, Triêu Dã nắm tay Khuynh Diễm, ánh mắt chân thành nói với cô: "Nếu ngươi có gặp vấn đề gì, thì nhớ nói cho trẫm biết. Đừng cố giải quyết một mình, mọi thứ trẫm đều có thể san sẻ cùng ngươi."
Khuynh Diễm im lặng nhìn hắn, mấy giây sau cô mới chậm chạp đáp lời, hỏi: "Người san sẻ bằng cách đè ta xuống giường sao?"
"..."
Sắc mặt Triêu Dã tức khắc hồng lên, miệng nhỏ rầm rì mắng: "Ngươi vô sỉ!"
Khuynh Diễm: "? ? ?"
Ta vô sỉ?
Vậy lúc mi hung hăng đè ta, sao không thấy mi nói vô sỉ đi?
Bình thường lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ, động đến là đỏ mặt hồng tai, nhưng chỉ cần cởi y phục thì liền...
Khuynh Diễm đột nhiên khựng lại.
Đáy lòng nổi lên nghi ngờ, cái tên Tịch Dạ này, đừng nói là lâu nay hắn diễn kịch "giả heo ăn thịt hổ" lừa cô nha!
"Sao ngươi lại nhìn trẫm như vậy?" Triêu Dã cảnh giác lùi về sau, ánh mắt của cô thật là hung...
"Nếu một ngày ta phát hiện lâu nay người lừa ta, thì người chết chắc!" Khuynh Diễm không nhanh không chậm nói, cuối câu còn kết hợp với nụ cười cổ quái đầy khó hiểu.
"Không, không có lừa ngươi nha." Triêu Dã nghĩ trước giờ hắn chưa từng lừa cô.
Nhưng không hiểu sao tim hắn lại vô thức giật thót lên một cái, cứ như là... run rẩy chột dạ.