Nữ tử Nhiệm Vụ Giả kia đã trộn thuốc giải vào vật phẩm tạo mưa từ hệ thống, dùng nước mưa chữa bệnh cho thế giới này.
Tất cả mọi người đều khỏi bệnh, chỉ trừ một mình Khuynh Diễm.
Bởi vì nàng ta cố ý nhằm vào cô!
Trong kế hoạch của nàng ta, Khuynh Diễm không được phép khỏi bệnh.
Nàng ta không có võ lực, không thể trực diện đọ sức với cô, nên chỉ có cách nấp trong bóng tối giở trò.
Một mặt, khiến cô và Tịch Dạ thù hận nhau.
Mặt khác, dùng độc dược bào mòn sức khỏe cô, chờ khi cô cận kề cái chết, nàng ta sẽ đến châm dầu vào lửa, cho cô một kích trí mạng, để cô hận Tịch Dạ đến tột cùng!
Mặc dù kế hoạch của nàng ta không thành công, nhưng thân thể nguyên chủ vẫn chịu tổn thương nặng nề.
Vết lở loét bên ngoài da thịt có thể biến mất, nhưng cơ quan nội tạng lại không ngừng suy yếu.
Khuynh Diễm đã làm theo đề nghị của Hắc Khuyển, dùng 300.000 điểm tích lũy để đổi lại thân thể, tránh cho Triêu Dã phải tiếp tục chịu đau đớn.
Sau đó, Hắc Khuyển đưa thêm cho cô một thứ thuốc trì hoãn thời gian bệnh, giúp cô kéo dài sinh mệnh.
Đương nhiên là nó không tặng miễn phí, đổi 100.000 điểm tích lũy.
Tuy nhiên, thuốc này có khuyết điểm, hủy hoại một trong các giác quan, khiến hai mắt Khuynh Diễm dần mờ đi.
Mà theo thời gian càng dài, nỗi đau thể xác do thuốc phản phệ cũng càng lớn.
Từ trước đến giờ, Nhiệm Vụ Giả dùng thuốc trụ được lâu nhất là một năm, sau đó không chịu đựng nổi, lựa chọn tự sát.
Hắc Khuyển hy vọng Khuynh Diễm có thể vì đại nhân vật mà cố gắng sống tròn một năm.
Đừng ra đi quá sớm, nếu không đại nhân vật của nó sẽ rất đau lòng.
Và quan trọng nhất, đừng để hắn làm thế giới sụp đổ!
—
Sau khi rời khỏi Bình Bắc, Khuynh Diễm cùng Triêu Dã trở về Vân Nam, ẩn cư dưới chân một ngọn núi cách không xa thị trấn.
Bây giờ Triêu Dã đã đủ bình thản chấp nhận sự thật, không còn khóc đến đau lòng, cũng không còn dấu hiệu suy sụp tinh thần nữa.
Hắn trưởng thành hơn rất nhiều, chăm chỉ học nấu ăn, cẩn thận sắp xếp đồ đạc trong nhà.
Dùng vải mềm buộc lại các cạnh bàn cùng góc nhọn, tránh cho Khuynh Diễm không nhìn thấy sẽ va trúng.
Mỗi ngày hắn đều dính chặt lấy cô, cứ như sợ cô sẽ nhân lúc hắn không chú ý mà ra đi bỏ lại hắn.
Thời điểm buổi tối, Triêu Dã đều không ngủ sâu, cứ cách mấy canh giờ liền giật mình tỉnh dậy.
Sờ vào cơ thể Khuynh Diễm kiểm tra độ ấm, lại giơ tay lên trước mũi cô lắng nghe hơi thở...
"Ta chưa chết." Khuynh Diễm bắt lấy bàn tay hắn: "Nhưng nếu tối nào người cũng bóp mũi ta, chắc chắn ta sẽ ngạt thở chết sớm."
"Ta không có bóp mũi ngươi! Ngón tay ta, ngón tay ta còn chưa chạm vào mũi ngươi, rõ ràng chỉ để ở đây, ở đây, cách xa một đoạn thế này, thế này!" Triêu Dã gấp đến mức nói lắp.
Nhưng chợt nhớ Khuynh Diễm không thể nhìn thấy, vì vậy kéo tay cô lên để cô tự đo khoảng cách.
"Ngươi xem rõ ràng là xa như vậy, ta không có bóp mũi ngươi!" Mạnh mẽ khẳng định lại một lần nữa.
Khuynh Diễm sờ sờ mặt hắn: "Ngủ đi, đừng có bóp mũi ta nữa, để ta sống."
Triêu Dã: "..." Đã nói là không bóp mũi ngươi mà!!
Chính vì lời nói này của Khuynh Diễm, nên Triêu Dã cố gắng khống chế chính mình, không kiểm tra hơi thở cô nữa.
Hắn biết, cô rất giỏi che giấu mục đích thật sự.
Cô nói hắn bóp mũi cô, chỉ để hắn không trằn trọc mất ngủ.
Còn hắn, vốn luôn biết rõ mục đích của cô, nhưng vẫn giả vờ ngốc nghếch ngây ngô để cho cô lừa...
—
Triêu Dã hôn lên trán Khuynh Diễm, nhỏ giọng nài nỉ: "Ngươi leo lên lưng ta, ta cõng ngươi nha."
"Không muốn." Khuynh Diễm dứt khoát từ chối.
Triêu Dã đè hai bên mặt cô lại, cúi xuống hôn lên môi cô: "Để ta cõng nha."
Khuynh Diễm cười nhạt một tiếng. Nghĩ dùng cách này có tác dụng với ta à?
Ta là một người có lập trường vững chắc!
Đẹp trai soái khí như ta sao có thể bị cõng!
Triêu Dã tiến đến hôn một cái, lại hôn một cái, tiếp tục hôn thêm một cái...
Một khắc sau.
Vành tai Triêu Dã đỏ như sắp rỉ máu, cánh môi bị hôn đến hoàn toàn tê dại.
Khuynh Diễm choàng tay ôm lấy cổ hắn, để hắn cõng cô lên núi.
Dọc đường đi, hai người đều im lặng không nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc, âm thanh dịu nhẹ làm người ta vô thức cảm thấy bình yên.
Triêu Dã nghĩ, nếu thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này... thì thật tốt.
Thời điểm hai người lên tới đỉnh núi, cũng là lúc hoàng hôn vừa buông xuống.
Sắc trời dưới ánh chiều tà, như được giăng lên lớp lụa đủ màu sắc, tím đỏ đan xen, mang theo một loại cảm quan trầm lắng man mác ưu sầu.
Từ trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn ra xa, mây lượn lờ dưới chân, làm người ta có cảm tưởng mình đang lạc giữa chốn bồng lai, chìm trong biển mây hư hư thực thực.
"Ngươi rất quan trọng với ta." Triêu Dã thì thào lên tiếng: "Ngươi quan trọng đến mức, nếu chỉ được phép chọn hoặc là ngươi, hoặc là mứt quả, ta sẽ chọn ngươi."
Khuynh Diễm chỉ gật đầu, không đáp lời.
Nhưng Triêu Dã hiểu được, hắn rất quan trọng với cô.
Có những thứ không nhất thiết phải thể hiện bằng lời nói, chỉ cần nhìn những gì cô làm, hắn đều cảm nhận được.
Triêu Dã cẩn thận thả Khuynh Diễm đứng trên mặt đất, kéo lấy bàn tay cô, ngón tay cong lại vẽ theo hình áng mây.
Cô không thể nhìn thấy, nên hắn muốn nỗ lực dùng tất cả những cách khác miêu tả cho cô, muốn trở thành đôi mắt của cô.
"Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, có màu tím đậm, và màu đỏ sẫm."
"Mây đang ở dưới chân chúng ta, nhưng mà chúng rất lạnh, không ấm như khi ta được ngươi ôm."
"Ta thật thích hoàng hôn, nhưng thích nhất vẫn là ngươi khỏe mạnh ở bên ta..."
"Kiếp sau ta sẽ khỏe mạnh ở bên người." Khuynh Diễm cuối cùng cũng đáp lời hắn.
Triêu Dã hơi mong chờ, nhưng vẫn có chút dè dặt hỏi: "Thật sự sẽ có kiếp sau sao?"
"Sẽ có."
"Ngươi sẽ đi tìm ta, sẽ tiếp tục ở bên ta sao?"
Đã rất lâu rồi đôi mắt Triêu Dã mới lần nữa ánh lên tia hy vọng, như ngày đầu tiên Khuynh Diễm gặp hắn, lúc hắn ở lãnh cung tham ăn giống heo nhỏ, cả người đều ngây thơ vui vẻ.
Chỉ tiếc là, hiện tại hắn vui vẻ, nhưng mắt cô lại không thể nhìn thấy được nữa.
Khuynh Diễm đưa tay sờ lên gương mặt Triêu Dã, chạm đến nụ cười trên môi hắn, giọng nói cô dường như nhẹ đi vài phần: "Ta sẽ."
Sẽ đi tìm người, sẽ tiếp tục ở bên người.
"Ta tin tưởng ngươi, ngươi không được lừa ta nữa đâu nha!"
"Không lừa."
"Vậy ngoéo tay đi, giữ lời hứa một vạn năm!"
—
Ở tửu lâu gần chân núi, mỗi tối đều có một đôi phu thê đến thưởng trà xem hí khúc.
Dung mạo hai người đều rất xuất chúng, như tiên đồng ngọc nữ hạ xuống phàm gian.
Chỉ là nếu quan sát kỹ, sẽ thấy phu quân thường xuyên một bên xem hí khúc, một bên diễn tả lại màu sắc cho thê tử.
Nghe nói thê tử hắn mắc một căn bệnh quái ác, hai mắt đã không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Vì nàng thích xem hí khúc, nên mỗi tối hắn đều cõng nàng từ chân núi đến đây.
Hắn rất thích thê tử mình, tình cảm cả hai ngọt ngào đến toàn bộ người trong trấn đều biết.
Một năm như vậy.
Hai năm như vậy.
Năm năm cũng tiếp tục như vậy.
Tưởng chừng trăm năm sau đều sẽ như vậy.
Nhưng vào năm thứ sáu, mùa đông trên đại lục không hiểu sao lại lạnh hơn bình thường, mọi người đều không ai dám bước ra khỏi cửa, duy chỉ có phu quân kia vẫn đến tửu lâu.
Hắn đi một mình, không dẫn theo thê tử.
Hắn không xem hí khúc, mà mua một phần sữa nóng mang về.
Nghe nói bệnh tình thê tử hắn trở nặng rồi, đã không thể ra khỏi nhà được nữa.
Mùa xuân năm thứ bảy, hoa nở trên khắp đại lục, cảnh sắc tươi đẹp tràn ngập sức sống, nhưng phu quân kia đã không còn đến.
Nghe nói... trước nhà hắn xuất hiện một nấm đất cao, bia đá khắc "Phu thê Triêu Liễu chi mộ".
...
Kiếp này nhân sinh ngắn ngủi, nhưng trong sinh mệnh ta có nàng, đã là thập phần toàn vẹn.
— Triêu Dã